So với Lý Mạn vui vẻ, thần sắc Tống Du lại thản nhiên.
Chỉ liếc mắt thử, trong lòng anh đã có hình dung, nếu Dương gia là phú thương kinh doanh mấy đời, theo ánh mắt được giáo dục và thường thức của Dương Hồng Viễn từ nhỏ, ông ấy tặng đồ tất nhiên sẽ có mỹ quan tinh xảo, cũng đều có giá trị sưu tầm nhất định, vả lại phải thành đôi.
Mấy thứ này, thất linh bát lạc, đưa về chỉ sợ ngay cả một phần mười cũng không có.
“Dương Ngọc Liên sao đồng ý đưa cho anh chứ?” Lý Mạn buông vòng cổ vàng hồng bảo thạch xuống, nhìn về phía Quý Mặc Ngôn tò mò nói.
Quý Mặc Ngôn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Lúc anh đi qua, có hai chiến sĩ đang tiến hành thẩm vấn bà ấy, là người của Chung tư lệnh.”
Cũng vì chuyến này, anh ấy mới biết cha mình năm xưa có thể thăng chức phó sư trưởng nhanh như vậy, không thể rời khỏi sự giúp đỡ của Chung tư lệnh.
Đồng thời cũng vì chuyến đi này, để cho anh ấy biết Chung tư lệnh sở dĩ như thế, không phải là năng lực của cha anh ấy xuất chúng bao nhiêu, làm người tốt đến mức nào, mà là bởi vì ông ta là cha dượng của Lý Mạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play