Ba người về đến nhà, hành lý Hàn Lâm ném trên mặt đất, Triệu Kim Phượng đã thu thập, bộ đồ quân đội mỏng manh bị mở ra, lõi bông phơi trên dây thừng trong sân, quần áo giày dép cũng đã giặt.
Hàn Lâm nhìn quần áo phơi nắng trong sân, vác sọt trúc đi về phía Triệu Kim Phượng dưới đống củi: “Bà cố, đồ nặng như vậy, bà sao không đợi cháu trở về giặt cho ạ?” Tập võ hai năm, khí lực của cậu hiện tại so với mẹ Lý còn lớn hơn.
“Hôi rình ném trên mặt đất,” Triệu Kim Phượng cười nói, “Không giặt cho cháu, bà cố nhìn nó cũng sẽ dụ muỗi.”
Hàn Lâm mím môi cười nói: “Cháu lên cây hái trái cây, không tiện đeo theo hành lý, bảo tên Giang mập kia giúp cháu cầm một lát, ai biết cậu ta ngốc như vậy, ôm ba lô rơi vào trong vũng bùn.”
“Tiểu mập không sao chứ?” Triệu Kim Phượng lo lắng nói.
“Không có việc gì,” Lý Mạn buông sọt tre xuống, nói, “Cháu thấy cậu nhóc vui vẻ hơn bất cứ ai.”
Triệu Kim Phượng thở phào nhẹ nhõm, buông sọt tre đựng nấm xuống, đứng dậy nói: “Các cháu đói bụng không, muốn ăn gì? Bà sẽ làm món đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play