Hàn Tu Hiền lúng túng cất vòng tay, vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu nhỏ giọng nói với Lý Mạn: “Ông giúp cháu cất trước, đợi lát nữa thừa dịp bà cháu không có ở đây, ông lại vụng trộm đưa tới cho cháu.”
“Hàn Tu Hiền! Triệu Như tâm tức giận nghiến răng.
Hàn Tu Hiền rụt đầu lại, lắc mình ra cửa, đi vài bước ra ngoài sân.
Lý Mạn kinh ngạc trừng mắt nhìn cửa, há miệng.
Sắc mặt Triệu Như Tâm chậm lại, gắp một quả trứng hà bao lên đút cho Lý Mạn nói: “Đừng để ý đến ông ấy, ông ngoại cháu có tính tình này, cho tới bây giờ chưa từng trưởng thành. Vòng ngọc thì không thể đeo, trong rương hôm qua bà ngoại đưa cho cháu có một đôi đồng hồ, đợi lát nữa lấy ra, cháu đeo một chiếc, chiếc kia cho Tống Du.”
Lý Mạn gật gật đầu, há miệng cắn một miếng trứng hà bao, đưa tay nói: “Bà ngoại, cháu tự ăn.”
Triệu Như Tâm né tránh tay cô, kiên trì nói: “Để bà! Cháu lớn như vậy, bà ngoại chưa bao giờ ôm cháu, giặt quần áo cho cháu một lần, cho cháu ăn một miếng cơm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play