Lý Mạn không nghe hai người nói gì, cô có thói quen ngủ trưa, trên thuyền cô chê chăn đệm của người ta không sạch sẽ, không ngủ, lúc này có hơi mệt mỏi, bóng râm che khuất khuôn mặt, gió nhẹ thổi, má hơi nghiêng sang một bên.
Thấy con dâu không phản đối, trong lòng Tống Nguyên Tư lại có hơi áy náy: “Sơn Thành còn hai tòa nhà hàng, sau này cha nói với em con, đều cho con.”
Tống Du suy nghĩ một chút: “Nhà hàng mở sau kia, tương đối lớn, cho em trai và em gái con đi, tửu lâu tổ truyền kia để cho con.”
Tống Nguyên Tư lần thứ hai sửng sốt, trong lòng tiếp tục chua xót, nghĩ đến lúc ông ấy còn trẻ, vì công việc, buông tha việc nuôi dưỡng con trai, buông tha việc đoàn tụ với cha già, để lại một già một trẻ sống ở nhà cổ Sơn Thành.
Mãi cho đến khi cha già ly vong, con trai cũng trưởng thành là thiếu niên, ông mới đưa người đến bên người.
Lúc mới tới, con trai rất trầm mặc ít nói, khi đó ông ấy và vợ bận rộn công việc, vội vàng chăm sóc con gái bị bệnh, thương yêu con thứ hai lớn lên bên cạnh, đối với anh... Hình như không hề chú ý, chỉ cảm thấy chớp mắt, người đã lớn, cánh dài phất bay đi.
Nhiều năm sau gặp lại nhau, so với ông thì anh đã cao hơn, cũng cường tráng hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play