Trịnh Nghênh Hạ cười nhạo: “Cha? Cha dượng làm phó sư trưởng kia?!”
Lý Mạn: “Không phải, cha ruột tôi là Dương Hoành Viễn của Dương gia thành phố Bắc Kinh, mẹ ruột là con gái duy nhất Hàn Lệ Châu của giáo sư khảo cổ Hàn Tu Hiền.” Danh sách quyên góp, mấy ngày trước Tư lệnh Chung đã nhờ Khổng Hoa Xán đưa tới cho cô, đối ngoại bốn người một nhà Dương Hồng Viễn đã chết, di sản của ông ấy được con gái duy nhất còn lại quyên góp, mặc kệ ông ấy khi còn sống có thân phận gì, chỉ dựa vào một khoản di sản đó, người đời cũng không cách nào truy trách, cho nên Lý Mạn cũng không sợ phơi bày thân phận của mình.
“Dương Chi Dao,” Lý Mạn nói tên trên giấy khế ước nhà, “Đây là tên mà ba Dương Hoành Viễn của con đặt cho con trước khi xuất ngoại.”
Dương Hoành Viễn ở Dương gia Bắc Kinh gì đó, Trịnh Nghênh Hạ không quen biết, cũng không hiểu phân lượng Dương gia ở Bắc Kinh, vừa nghe Dương Hoành Viễn xuất ngoại, lập tức như bỏng tay ném ba giấy khế ước nhà cho Lý Mạn: “Cô có quan hệ hải ngoại, còn dám gả cho anh cả tôi?”
Tống Trinh trầm xuống, niềm vui trên mặt phai nhạt vài phần, ánh mắt nhìn Lý Mạn mang theo vài phần xa cách.
Vợ chồng bọn họ không biết Dương gia, không có nghĩa là Tống Nguyên Tư không biết, trước khi giải phóng, Dương gia quyên góp tiền quyên góp thuốc, cung cấp cho hậu phương một lượng lớn bông, lương thực, đã đăng báo.
“Trịnh Nghênh Hạ!” Tống Nguyên Tư quát, không vui nói, “Sao lại nói chuyện với chị dâu như thế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play