Không còn bát, chủ yếu sẽ dùng lá chuối bọc lại, Lý Mạn mở ra một gói, là cơm trắng, gạo bản địa Vân Nam, hấp lên thì từng viên trong suốt tỏa ra ánh sáng dầu mỡ, gắp một đũa đưa vào miệng, vừa đậm vừa thơm, không cần thức ăn, đã rất ngon rồi.
Một chén thức ăn đầy như vậy, còn có nhiều gạo như vậy, Lý Mạn tự nghĩ mình ăn không hết.
Nâng lá chuối lên, Lý Mạn đưa tay gạt cho Tống Du một nửa, ngay sau đó lại đứng lên, cách bàn, bưng bát lên chia thức ăn cho anh, chất đống đến nỗi cái bát kia của anh không đựng được, mới bỏ qua.
Hoàng Chính Tường ngồi bên cạnh hai người, thấy vậy cười nói: “Tiểu Tống có phúc rồi.” Cưới vợ nhỏ như vậy đã biết thương chồng rồi.
Tống Du nhìn Lý Mạn, ánh mắt chậm rãi có nhiệt độ, theo đó giơ tay giúp cô vuốt mái tóc có phần vụn vặt bên phải. Trong ống tay áo Tống Du có mùi xà phòng nhàn nhạt, phiêu phiêu ở chóp mũi, có một cỗ cảm giác mát mẻ, Lý Mạn không kịp suy nghĩ nhiều, đã bị động tác này của anh làm cho da đầu tê dại, vội vàng bưng chén ngồi trở về, cầm lá chuối, vùi đầu ăn. Vừa ăn hai miếng, sắc mặt Lý Mạn đỏ lên, mới nhớ tới, vừa rồi cô dùng đũa mình đã ăn một miếng cơm gắp đồ ăn cho Tống Du!
Tống Du liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, dần dần phủ lên màu đỏ hồng, tâm tình sung sướng cười nhẹ, cầm đũa gắp thịt dê, trứng gà cho cô: “Đừng chỉ ăn cơm, ăn nhiều đồ ăn.”
Lý Mạn gắp một đũa cơm, cổ tay xoay lại gắp đũa thịt dê đưa vào miệng, ừm, hương vị rất tốt, thịt dê cắt rất mỏng, ăn rất non, không có chút vị tanh, vào miệng cay cay thơm ngon.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT