Nhận được điện thoại của bệnh viện, nói Lý Mạn đã tỉnh, đội trưởng Khổng cầm túi tài liệu, xách theo chai mật ong rừng, lái xe tới, vừa vào viện, đã nhìn thấy hai người dưới cây hoa phượng hoàng: “Đồng chí Lý khá hơn chưa?”
Hôm qua đối diện với súng, hơn nữa còn sốt, ánh mắt không rõ, người có hơi choáng váng, Lý Mạn không thấy rõ diện mạo cụ thể của mấy vị quân nhân kia, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, lập tức nhận ra giọng nói của Khổng đội trưởng.
“Chào Khổng đội trưởng, khụ khụ...” Lý Mạn che miệng, ho vài tiếng, lần nữa cười cười nói, “Tối hôm qua cám ơn các anh, gây thêm phiền toái cho các anh.”
Tống Du vỗ vỗ lưng cô, mở ống trúc mang theo bên người ra, cho cô uống vài ngụm nước sơn trà, theo đó buộc tóc cô lại, lấy ra một cái khăn tay.
Khổng đại úy nhìn mà ngẩn ra, hoàn hồn nói: “Truy lùng, truy bắt tội phạm vốn là trách nhiệm của chiến sĩ biên phòng chúng tôi. Nói đến đây,” Khổng đại úy tự trách, “Cũng là chúng tôi xử sự không đúng, nếu sớm một bước thông báo cho công xã phụ cận là có tội phạm chạy trốn, để mọi người cảnh giác hơn, chuyện hôm qua có lẽ sẽ không xảy ra.”
Nhưng nếu thông báo như thế, tất nhiên sẽ khiến mọi người hoảng sợ.
Tống Du điều chỉnh góc độ xe lăn cho, đứng thẳng dậy nói: “Tư liệu của người đào tẩu, Khổng đội trưởng có mang đến không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT