[Đang mở kênh... Chào mừng bạn trở lại hiện thực.]

Âm thanh nhắc nhở vô cảm của hệ thống vang lên, dường như báo hiệu “cuộc thử luyện” đã kết thúc.

Trong bóng đêm, thành phố mang tên Giao Hoang tan biến ngay trước mắt, mang theo mùi vị mằn mặn của gió biển, cũng nhạt dần nơi chóp mũi. Khi Lê Lê mở mắt lần nữa, cô đã quay về phòng ngủ của mình.

Rèm cửa ban công kéo kín, màn chống muỗi trên giường cũng là loại chống sáng, lúc này khoảng không vuông vức trên giường giống như một cỗ quan tài đen kịt.

Bạn cùng phòng đã đi ngủ từ sớm, trong phòng tối om, yên tĩnh đến rợn người.

Lê Lê thử cử động, nhưng vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường như một xác chết lạnh lẽo.

[Vì giá trị sinh tồn của bạn là 0, nếu trước 6 giờ sáng bạn không tích lũy được ít nhất một điểm sinh tồn, giao dịch sẽ kết thúc.] Giọng nói của hệ thống vang lên đúng lúc.

Lê Lê nghe vậy, cười khẽ một tiếng, cũng không mấy bất ngờ.

Bây giờ là nửa đêm, cô đột tử trước mười hai giờ, xuyên không vào thế giới truyện tranh đúng vào lúc nửa đêm, rồi quay về.

Mà thời gian cập nhật truyện tranh cũng là mười hai giờ, tức là truyện tranh vừa mới được cập nhật, dù người theo dõi có đông cũng cần thời gian lướt xem.

Đạo cụ vừa rồi là dùng số vốn ban đầu để mua, tức là ba điểm giá trị sinh tồn mà hệ thống cấp.

Hiển nhiên, cô đã tiêu sạch cả ba điểm đó.

Nếu trong vòng sáu tiếng tới không tích lũy được độ nổi tiếng, cô vẫn sẽ chết.

Nhưng Lê Lê chẳng lo lắng, căng thẳng của cô dường như đã tiêu hao hết khi đối thoại với ông chủ, giờ đây lại thấy nhàn nhã đến mức muốn trò chuyện với hệ thống.

“Hệ thống, ngươi có thể đối thoại được đúng không?” Lê Lê nói, không đợi hệ thống trả lời, cô ấy lại nói tiếp, “Thật lòng mà nói tôi rất ngạc nhiên, ba điểm giá trị sinh tồn có thể sống được ba ngày, việc các người cho không ba điểm giá trị sinh tồn cũng có nghĩa là dù lần đầu tiên tôi thể hiện thế nào, đều có cơ hội sống sót ba ngày, đợi đến lần cập nhật truyện tranh thứ hai.”

Bộ truyện tranh 《 Cực Hạn Hắc Bạch 》 cách ba ngày ra một chương mới, mà khoản vốn khởi đầu cũng trùng hợp đúng vào thời điểm này.

“Nhưng rõ ràng các người không phải là nhà từ thiện.” Cô nói.

Hệ thống không đáp lời, như ngầm thừa nhận.

Nó dường như chưa bao giờ che giấu sự lạnh lùng của mình, đúng như lời nó từng nói — nó chỉ phục vụ cho truyện tranh.

“Vì thế tôi nghĩ, đó chẳng phải con đường lui, mà là chi phí biểu diễn. Các người xem lần xuyên đầu tiên là màn chào sân của tôi, để đánh giá tiềm năng.”

Ba điểm giá trị sinh tồn có thể đổi được không ít thứ, nhưng nếu muốn đổi những thứ liên quan đến dị năng thì có hơi ít.

Sau khi lục tung cửa hàng, Lê Lê đã chọn 【Miễn nhiễm dị năng (3 phút)】, bởi cô biết dị năng của người buôn tin nổi tiếng kia thuộc loại lĩnh vực.

Ông chủ là mục tiêu phù hợp nhất với cô — có độ nổi tiếng, cô có hiểu biết, và quan trọng nhất là anh ta biết điều.

Chỉ cần ngay từ đầu cô có thể khiến anh ta e dè, khiến anh ta tưởng rằng mình là một kẻ mạnh, thì có thể khoác lốt sói cho một con cừu.

Vì vậy, Lê Lê đã đánh cược ba điểm sinh tồn ấy. Cô hóa thân thành một dị năng giả ngạo mạn, chọc giận ông chủ.

Cô đã thành công, màn trình diễn kết thúc trọn vẹn, cô cũng giành được cái cớ để tiếp cận nhân vật chính.

“Độ nổi tiếng trong truyện tranh liên quan đến thiết lập nhân vật, nhưng quan trọng hơn là số lần xuất hiện.” Cô nói. “Truyện tranh chỉ có bấy nhiêu khung, các người sẽ không lãng phí cơ hội cho phế vật.”

“Lần xuyên đầu tiên trùng với thời điểm cập nhật, đó là cơ hội duy nhất chắc chắn được xuất hiện trên khung truyện, đúng không?”

Cô gái tóc đen nằm trên giường, nhắm nghiền mắt, nhưng đôi mắt ấy lại như đang mở, lấp lánh ánh sáng.

Cô như đang đối mặt với hoàn cảnh khốn cùng, nhưng trong lòng lại không chút sợ hãi.

“Vừa khéo, tôi cũng nghĩ như vậy.” Lê Lê nói, “Tôi cũng không muốn làm kẻ vô dụng.”

Chỉ khi cận kề cái chết, cô mới nhận ra — cô không cam lòng tầm thường, không cam lòng sống mờ nhạt.

Cô không muốn trở thành một con số, cô muốn tất cả mọi người nhớ đến tên mình, cô muốn dùng cơ hội khó khăn lắm mới có được này để trở thành vua nhân khí của truyện tranh!

Mà không ai yêu thích kẻ yếu, cho nên — cô nhất định phải mạnh mẽ!

Dù đó chỉ là ngụy trang, cô cũng sẽ diễn cho đến khi…

Giả dối trở thành sự thật.

Nửa đêm, truyện tranh 《 Cực Hạn Hắc Bạch 》  cập nhật chương mới.

Khương Lan là độc giả trung thành của bộ truyện, đặc biệt thức đêm để chờ chương mới. Cô nghiêng người nằm trong chăn, ngón tay lướt vài cái trên điện thoại, mở chương vừa cập nhật ra.

Phần đầu tiếp nối chương trước — nhân vật chính theo kế hoạch thâm nhập tổ chức dị năng, nhưng khi tìm được “Đường” thì gặp rắc rối.

《 Cực Hạn Hắc Bạch 》 tuy đăng tải trên mạng, nhưng lại là truyện tranh theo kiểu truyền thống, nội dung cũng không khác mấy các bộ truyện hành động nhiệt huyết trước kia.

Mục tiêu chính của nam chính là tìm người cha nuôi mất tích đã lâu. Khi bắt đầu chương Giao Hoang, anh nhận được thư cầu cứu từ cha của Đường, liền một thân một mình đến Giao Hoang để cứu người.

Có thể nói, anh đơn thuần chỉ muốn cứu người, kết quả lại rơi vào tình cảnh khó khăn.

“Nhân vật chính thảm quá…” Khương Lan lẩm bẩm một câu, rồi lật trang kế tiếp — phát hiện góc nhìn đã thay đổi.

Trong truyện, ba khung tranh nhỏ lần lượt hiện lên hình ảnh: một đống chip, làn khói thuốc, và tiền mặt. Ông chủ mặc trường sam quen thuộc đang nằm trên ghế tựa, hàng mi dài hẹp khẽ nâng lên.

“Không ngờ ông chủ lại xuất hiện nữa?” Khương Lan hơi phấn khích, mở phần bình luận, quả nhiên thấy rất nhiều độc giả giống mình đang hò reo vì sự xuất hiện của ông chủ.

Ông chủ là một nhân vật thuộc vùng xám không rõ chính – tà. Nói anh ta chính nghĩa thì anh ta lại là kẻ hưởng lợi từ hệ thống dị năng. Nói anh ta tà ác thì sau khi bị nhân vật chính tìm tới, anh ta lại giúp đỡ rất nhiều.

Nhưng độc giả chẳng mấy ai quan tâm điều đó. Khương Lan là một "nhan khống", mà nhan sắc của ông chủ thì lại hoàn toàn đúng gu cô. Chính vì thế, cô càng thêm háo hức với tình tiết tiếp theo.

“Lần trước ông chủ xuất hiện hình như là để cung cấp thông tin về ‘Đường’ cho nam chính nhỉ.” Cô vừa lẩm bẩm vừa lật trang tiếp theo.

Màn hình bỗng chuyển cảnh.

Trong khung truyện nhỏ, cánh cửa sòng bạc rung lên một cái.

Sau đó, cả cánh cửa đổ sầm xuống đất.

Khói bụi mù mịt, biến cố này khiến không chỉ các nhân vật trong tranh giật mình.

“Cái gì vậy trời!” Khương Lan bật thốt lên, “Đây là địa bàn của ông chủ mà!”

Cô không kịp xem bình luận, liền lật trang kế tiếp, và trông thấy kẻ gây chuyện.

Trong truyện tranh, bóng người trong làn khói bụi từ từ hiện ra. Bên dưới chiếc áo khoác gió màu đen là chiếc quần công nhân được nhét gọn vào đôi bốt Martin, cổ chân thon thả về mặt thị giác dường như ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Hắn không lộ ra toàn bộ khuôn mặt, chiếc kính râm che đi một nửa gương mặt hắn trong bóng tối, chỉ có thể nhìn ra vẻ nhàn nhã tự đắc của hắn qua khóe miệng hơi nhếch lên.

Bóng của hắn kéo dài phía sau, trông như một tấm áo choàng. Nền đất đen của sòng bạc từng nhuộm bằng máu người, vậy mà sắc đen của hắn lại còn thẫm hơn.

Giống như một tử thần màu đen.

Khương Lan ngẩn người một lúc, hồi lâu sau mới nhớ ra lật về phía sau.

“Nhân vật mới này ngầu thật...” Cô nói, không thể không thừa nhận vừa rồi quả thật đã bị choáng ngợp.

Vừa lật truyện, cô vừa đoán: “Nhưng đã dám làm loạn trên địa bàn của ông chủ, ít nhất cũng phải là dị năng giả trung cấp chứ nhỉ?”

Quả nhiên, ở trang kế tiếp, ông chủ lộ vẻ kinh ngạc. Một khung thoại nét đứt hiện lên bên cạnh anh ta, biểu thị cho suy nghĩ nội tâm.

‘Dị năng của mình bị áp chế rồi!’ Trong lòng ông chủ dậy sóng, ‘Dù là dị năng giả cấp B cũng không thể áp chế dị năng của mình... người này ít nhất phải cấp A!’

Trong truyện tranh, dị năng giả cao cấp là cấp SSS, cấp thấp hơn là SS, rồi đến S. Dị năng giả trung cấp được đánh số từ A đến C, từ D trở xuống đến F là cấp thấp.

Dị năng giả cao cấp còn có một cách gọi đơn giản dễ hiểu: Đối Thế, Đối Châu, Đối Quốc. Biểu thị giới hạn năng lực của họ lần lượt là có thể hủy diệt một thế giới, hủy diệt một châu lục hoặc một quốc gia.

Ba cấp bậc trong nhóm trung cấp cũng có chênh lệch cực lớn. C cấp chỉ mới vừa thoát khỏi hàng thấp cấp, còn ông chủ thường bị cho là ở khoảng C – phạm vi dị năng hơn trăm mét, không thể kéo dài ra được.

Mà cấp A đã đạt đến mức có thể hủy diệt thành phố, khoảng cách giữa hai cấp bậc là vô cùng lớn, nếu dị năng giả cấp A muốn giết dị năng giả cấp C thì căn bản không tốn chút sức lực nào, trừ khi dị năng đặc biệt.

Ông chủ đã bước vào hàng ngũ dị năng trung cấp nên tất nhiên hiểu rõ sự chênh lệch trong đó. Là một dị năng giả, anh ta luôn tuân theo một nguyên tắc: nên nhún nhường thì phải nhún nhường.

‘Mạng là của mình, chỉ có một.’ Ông chủ tự giác nghĩ trong lòng, rồi ngoan ngoãn đứng dậy, thận trọng quan sát sắc mặt, ngoan ngoãn dẫn vị cường giả này vào mật thất.

Quãng đường ngắn ngủi đó khiến ông chủ như ngồi trên đống lửa. Anh ta cảm nhận rõ ràng luồng ánh mắt đầy sát khí từ sau lưng khiến người ta không thể nào lơ là.

‘Hy vọng vị khách quý này có thể lương thiện một chút, đừng đến đây giết người cướp của.’

Anh ta không dám hé miệng nhắc đến cánh cửa bị đá văng, hoàn toàn không dám.

Còn Khương Lan ở ngoài truyện tranh thì đặt điện thoại xuống, xoa xoa cánh tay, phát hiện mình nổi hết da gà.

“Đây chắc là dị năng giả mạnh nhất từ đầu truyện tới giờ rồi. Không biết hắn định làm gì?” Khương Lan bắt đầu lo lắng. “Ông chủ sẽ không gặp chuyện gì chứ?”

Cô hoàn toàn nhập tâm vào góc nhìn của ông chủ, cảm nhận được sự sợ hãi khi bị cường giả đến tận cửa gây rối.

Cảnh chuyển sang mật thất tối om. Một nửa thân người của thanh niên ẩn trong bóng tối. Hắn ngồi bắt chéo chân một cách lười biếng, như yêu ma ẩn trong góc khuất.

Ông chủ cố tỏ ra ngoan ngoãn, nở nụ cười hiền nhất của mình, định rót trà mời vị thanh niên. Nhưng thanh niên bỗng giơ tay lên.

Động tác đó trông hệt như một thế tấn công mở đầu, sắc bén như lưỡi dao.

Dưới ánh đèn dầu, ông chủ thấy rõ trong đôi đồng tử đen của thanh niên là sự lãnh đạm lạnh lùng.

Tựa như sương mù, không thể đoán định.

Tay đang bưng trà của ông chủ run lên, cảm giác như từng sợi lông trên cơ thể đều dựng đứng.

‘Hắn muốn động thủ rồi sao?’ Ông chủ nghĩ.

Khương Lan đang đọc truyện tranh cũng run lên: “Cứu mạng! Chẳng lẽ muốn giết người sao!”

Thế nhưng tay của thanh niên lại khẽ lắc một cái, dường như chỉ là tiện tay xua đi.

“Tôi muốn biết vị trí của ‘Đường’.” Hắn nói.

Hắn dường như chỉ là không muốn uống trà.

Ông chủ gắng gượng ổn định lại đôi tay của mình, thu lại tách trà, gắng gượng nặn ra một nụ cười. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương anh ta, may mà tóc che khuất nên không quá rõ.

Khương Lan cũng thở phào một hơi, nhưng rất nhanh sau đó lại nín thở.

“Hắn cũng tìm ‘Đường’ sao?” Khương Lan càng lo lắng hơn, “Vậy chẳng phải nhân vật chính gặp nguy hiểm rồi sao?”

Ông chủ cũng nghĩ đến điều này, trên màn hình, dòng suy nghĩ của anh ta hoạt động vô cùng sôi nổi.

‘Bây giờ chỉ có ‘Đường’ mới có tư cách khiến một cường giả như vậy phải vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, nhưng tin tức lại bị lộ ra từ đâu?’

‘Mình đã hứa với thằng nhóc đó, cứ vậy mà bán đứng nó thì hơi cắn rứt lương tâm.’

‘Mình cần suy nghĩ kỹ đã, tóm lại cứ nịnh hót trước đã...’

Thế là anh ta lên tiếng: “‘Đường' sao? Xem ra quý khách biết khá nhiều đấy.” Đây đâu phải loại tin tức vỉa hè...

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì...

“Anh không biết sao?” Thanh niên nói.

Hắn nói rất tùy ý, như chỉ thuận miệng nhắc đến. Thế nhưng ai cũng hiểu hắn sẽ không chấp nhận một câu trả lời phủ định.

Đây không phải lời nói đùa, mà là cảnh cáo.

Vẻ lạnh lẽo toát ra từ đôi mắt đen láy kia gần như xuyên qua trang giấy, khiến Khương Lan ở ngoài truyện tranh ngừng thở.

“Đáng sợ thật...” Cô thì thầm.

‘Đây không phải là người thích vòng vo tam quốc!’

Người bị ảnh hưởng không chỉ có Khương Lan, mà còn có ông chủ trong truyện tranh.

Anh ta bắt đầu hoảng, nhưng vẫn cố gắng gượng gạo tiếp lời:

“Làm nghề của tôi, chữ tín là quan trọng nhất. Tin tức này tôi đã bán cho một người rồi.” Nhưng nếu là ngài thì tôi có thể...

Trong đầu anh ta giờ chỉ có một ý niệm, chẳng còn tâm trí nghĩ đến nam chính — anh ta muốn sống!

Nhưng một lần nữa, anh ta chưa nói hết câu thì...

Ác quỷ trong bóng tối lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Người đó ở đâu.”

Một nửa khuôn mặt của thanh niên tóc đen chìm trong bóng tối, nhưng cảm giác xâm lược chưa từng thuyên giảm.

Hắn không hề cho ông chủ thời gian để xoay chuyển thế cờ, mà hoàn toàn khống chế tiết tấu cuộc đối thoại trong lòng bàn tay.

Như thể đang nói rằng: không thể trốn tránh, chỉ có thể trả lời.

Quá tàn nhẫn.

Ngọn lửa trong đèn dầu rung lên, như thể không khí cũng đang bất ổn. Áp lực tăng gấp bội, như tảng đá đè lên vai.

Ông chủ muốn điều chỉnh hơi thở, nhưng dưới sức ép đó anh ta không thể hít thở nổi.

Anh ta nôn nóng muốn thoát khỏi tình cảnh này, trong lúc hoảng loạn buột miệng nói: “Xem ra khách quý có vẻ rất vội.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ kia liền đông cứng. Ông chủ không còn cảm nhận được cơ mặt của mình nữa, gần như không thể cử động khóe miệng.

Anh ta cứng đờ tại chỗ.

Gần như máy móc, anh ta nghĩ, không ai muốn bị dò xét, đặc biệt là kẻ mạnh.

Anh ta đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Trong phông nền tối sẫm, một ô thoại trống khổng lồ từ góc nhìn của ông chủ che khuất thân hình thanh niên, bên trong viết:

‘Là sát khí.’

‘Bây giờ, hắn muốn giết mình!’

Chữ đen trên giấy trắng, chiếm trọn tầm mắt của Khương Lan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play