Tại sao một cường giả như vậy lại ra tay nhắm vào tổ chức Thanh Đồng? Vì cái gì? Món hàng kia? Hay là muốn cứu cậu thiếu niên là món hàng kia ra?
Thanh Ngọc Trầm thoáng lộ vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã tìm được lý do.
Vị cường giả kia vốn không định lộ thân phận, dường như nếu hắn bắt cậu thiếu niên đi, vị cường giả đó cũng sẽ giả vờ ngoan ngoãn chịu trói cùng.
Nếu không phải Thanh Ngọc Trầm tự mình nói ra, thì có khi vị kia còn chẳng buồn ra mặt.
Vị đó đang ngụy trang! Thanh Ngọc Trầm thoáng lộ vẻ bừng tỉnh ngộ.
Vị kia đến sau thiếu niên, mục đích chính là để che giấu thân phận với thiếu niên đó!
Thảo nào, thảo nào, thảo nào y chẳng hề bận tâm đến việc có bị tổ chức Thanh Đồng bắt giữ hay không — y quá mạnh, y không sợ gì cả, y đến đây chỉ để hoàn thiện vai diễn trong “thân phận trò chơi” của mình mà thôi!
Y căn bản không quan tâm nơi này là tổ chức Thanh Đồng hay Hoàng Đồng, việc trêu đùa tổ chức này chỉ là một phần cốt truyện phụ trong trò chơi mà y đang chơi.
Thanh Ngọc Trầm vô cùng tin tưởng vào suy luận của chính mình.
Trong giới dị năng giả, kiểu người nào cũng có, mà kẻ mạnh thì càng quái gở. Chỉ vì sở thích mà giả trang, thích diễn trò “giả heo ăn thịt hổ” thì có gì là lạ?
Hắn có vẻ đã vô tình phá hỏng trò chơi của vị đó. Thanh Ngọc Trầm âm thầm nghĩ.
Nhưng đồng thời, hắn cũng thả lỏng — chỉ cần vị kia vẫn còn muốn tiếp tục “trò chơi”, thì giữa hai bên vẫn có thể thương lượng.
Hắn tin rằng việc vị các hạ kia nguyện ý lấy bộ đàm ra giao tiếp chính là tín hiệu muốn làm hòa.
Vậy thì chuyện này, cũng chưa đến mức tệ lắm.
...
Trước khi đến Thanh Đồng, Lê Lê tuyệt đối không thể ngờ rằng, cuối cùng mình lại trở thành khách quý của tổ chức Thanh Đồng.
Mà thủ lĩnh tổ chức Thanh Đồng, Thanh Ngọc Trầm, thì lại đứng cạnh cô, thái độ có vẻ khiêm nhường, nhưng nơi mi tâm vẫn toát lên sự ngạo mạn khó giấu.
“Đây là ‘kén’ của chúng tôi.” Người đàn ông mặc trường bào xanh nhạt, vừa đẩy gọng kính không gọng trên sống mũi, vừa đưa tay ra chỉ từng căn phòng đơn có ánh đồng xanh, “Cũng có thể gọi là phòng lưu trữ hàng hóa.”
"Cậu thiếu niên hệ mô phỏng tạm thời sẽ được cất giữ ở đây, xin ngài yên tâm, tôi đã cho cậu ta ngủ rồi. Khoảng một tiếng nữa sẽ tỉnh."
Nguồn điện vẫn chưa được khôi phục, hành lang trước mặt tối om như miệng con quái vật khổng lồ nuốt chửng sinh mạng.
Thanh Ngọc Trầm cầm đèn chiếu sáng khu vực này, nhưng trong hành lang dài vô tận ấy, những kẻ áo choàng đen đứng bất động trước các cánh cửa, trông như tượng đá câm lặng.
Vị dị năng giả này dường như rất chú trọng đến hình tượng bản thân — tóc rẽ ngôi giữa, những sợi tóc đen lòa xòa che lấp trán, đôi đồng tử màu tím nhạt híp lại khi nói chuyện, tựa như một yêu tinh cao ngạo đến từ núi rừng.
Lê Lê cảm thấy nơi này như vừa bật điều hòa chế độ làm lạnh, lạnh toát cả người.
Cũng có thể chỉ là ám thị tâm lý, bởi vì cô thật sự thấy lạnh sống lưng. Boss của Thanh Đồng đang ở ngay bên cạnh cô, cảm giác này chẳng khác nào vào phó bản mà dùng acc trắng tinh, ngồi trò chuyện vui vẻ với boss cuối.
Lê Lê không nhịn được mà nghĩ: Sao mình lại tài thế này?
Đây là nơi mà ngay cả nhân vật chính Nhất Minh cũng không dám bén mảng, thuộc về cơ mật tối cao của tổ chức Thanh Đồng, cô tùy tiện đã đi vào.
Cô là ai? Nhất Minh là ai? Cô Lê Lê chỉ là một người bình thường không có dị năng, trong khi Nhất Minh ít nhất cũng là dị năng giả D cấp, sắp chạm ngưỡng trung cấp.
Thế mà bây giờ, Nhất Minh đã bị Thanh Ngọc Trầm giam lại, còn cô — một người thường — thì lại được Thanh Ngọc Trầm cung phụng như đại lão.
Dù áp lực Lê Lê đang gánh cũng chẳng nhỏ, nhưng cô thật sự thấy chuyện này buồn cười hết sức.
Tổ chức Thanh Đồng, ngay cả ở Giao Hoang, cũng là một thế lực đặc biệt.
Ông chủ cấp C có thể trở thành chiếc ô che chở cho cả một con phố, mà Thanh Ngọc Trầm cấp B ở Giao Hoang cũng khó có đối thủ.
Trừ thành chủ của thành phố Giao Hoang vốn thần long thấy đầu không thấy đuôi, nơi này thậm chí còn chẳng có nổi một người cấp A. Đó chính là lý do khiến Thanh Ngọc Trầm có thể kiêu ngạo như thế.
Lê Lê cảm thấy mình như thể vừa mới bước vào game đã nhảy cóc đến đánh boss rồi.
Thế thì cô làm sao mà không hoảng cho được!
Cô có cảm giác nụ cười của mình sắp cứng đờ đến nơi rồi!
Ngọn lửa leo lét bỗng nhiên khẽ run lên, ánh sáng yếu ớt vừa đủ soi đến cánh cửa đồng thứ hai bên tay trái. Một tiếng “két” khẽ vang lên, cánh cửa ấy bất ngờ hóa thành những đốm sáng rồi biến mất tại chỗ.
Cánh cửa biến mất một cách vô cớ, nhưng đám người khoác áo choàng đen lại tỏ vẻ như đã quen thuộc, thậm chí ánh mắt cũng không buồn động đậy lấy một chút.
Là dị năng. Lê Lê nhìn vào, trong căn phòng tối tăm không ánh đèn, một kẻ khoác áo đen từ từ bước ra.
Người áo đen ấy cao ít nhất cũng phải mét chín, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn khiến lớp áo choàng phồng lên, nơi vạt áo còn thêu hình hổ vàng lấp lánh. Tà áo choàng dưới chân hắn ướt đẫm, để lại những vệt tròn trên nền đá xanh.
Còn chưa kịp nhìn rõ mặt, Lê Lê đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng. Cô cố nhịn phản ứng sinh lý muốn nhăn mày, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt người đó.
Chiếc mũ trùm che khuất nửa khuôn mặt trên, chỉ để lộ chiếc cằm vuông và sống mũi ưng ửng. Cô đã từng thấy người này trong truyện tranh.
Khi Nhất Minh mua thông tin về Thanh Đồng từ ông chủ, tuy anh ta chỉ nói bằng lời, nhưng truyện tranh lại có hình minh họa. Liên quan đến tính mạng, Lê Lê nhớ rất rõ. Thanh Ngọc Trầm cấp B, tóc dài búi gọn thành bím nhỏ, khí chất thoát tục, chỉ lộ mặt trong một khung hình đã khiến những độc giả mê nhan sắc trên diễn đàn la hét mấy trăm tầng.
Người còn lại là một dị năng giả cấp C, ông chủ không nhắc tên, chỉ nói với Nhất Minh là có một người như vậy tồn tại. Dị năng thuộc loại thuật pháp, nghi là có liên quan đến Thanh Đồng.
Bức tranh minh họa khi đó gần như giống hệt người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Tốt lắm, không chỉ mặt đối mặt với boss phó bản bằng tài khoản trắng tinh, mà ngay cả tiểu boss cũng gặp luôn rồi.
“Cút xuống, đồ phế vật.” Thanh Ngọc Trầm bất chợt lạnh giọng nói.
Lê Lê đang mải suy nghĩ thì giật nảy mình.
Trước khi cô kịp phản ứng, người áo đen vừa bước ra kia lập tức khựng lại, cúi đầu nói: “Vâng, thủ lĩnh.”
Dị năng giả cấp C đối mặt với Thanh Ngọc Trầm vẫn không dám kháng cự sao? Lê Lê nghĩ thầm.
Chuyện này giống như một tiết tấu nhỏ chen ngang, sau đó, Thanh Ngọc Trầm mới chậm rãi xoay người lại, tỏ ra khiêm nhường, tiếp tục nói: “Xin đừng để tâm. Để tạ lỗi, ngài có thể tùy ý chọn một món hàng mang đi.”
Hắn dùng giọng điệu chân thành nói: "Nếu ngài không ngại, có thể cướp đoạt ngay tại chỗ, chúng tôi sẽ cung cấp không gian và dụng cụ, xác chết cũng do chúng tôi xử lý. Nếu ngài muốn Đường, người mua ban đầu chỉ là cấp D, chúng tôi có thể trực tiếp bán lại, không, tặng cho ngài."
Vậy tức là dị năng giả cấp C kia vừa mới hoàn thành một vụ cướp đoạt? Lê Lê vẫn nhíu mày.
Dường như tất cả người trong tổ chức Thanh Đồng đều đã quen với việc gây tổn thương cho kẻ yếu, nhưng đây chỉ là một góc thu nhỏ của thế giới này mà thôi.
Bóng tối che lấp biến đổi nhỏ trên gương mặt Lê Lê, đúng lúc ấy Thanh Ngọc Trầm cũng xoay người, nên không nhìn thấy.
Truyện tranh từng phổ cập, dị năng gần như tồn tại khắp nơi trên cơ thể con người, vì thế việc cướp đoạt dị năng sẽ khiến người bị cướp chịu đựng nỗi đau vô cùng lớn. Kẻ may mắn thì tàn phế, còn kẻ bất hạnh sẽ chết ngay tại chỗ.
Thế giới này, điểm phát triển công nghệ tập trung vào nghiên cứu dị năng, đương nhiên cũng có những nhà nghiên cứu tìm cách tách dị năng mà không làm tổn thương đến người sở hữu, nhưng kỹ thuật ấy hiện tại vô cùng tốn kém, dân thường chắc chắn không được hưởng quyền lợi đó.
Vì cướp đoạt cùng loại, nên những dị năng giả có dị năng tương đồng vốn dĩ đã là kẻ địch của nhau.
Lê Lê từng nghĩ khi đọc truyện tranh, điều này chẳng khác gì nuôi cổ — thả những dị năng giả cùng loại vào một chiếc hộp, kẻ sống sót cuối cùng chính là cổ vương.
Thanh Ngọc Trầm đang thử cô.
Dị năng giả cấp B này ngoài mặt thì tỏ ra lịch thiệp, nhưng thái độ với cô và khi gọi thuộc hạ là phế vật lại hoàn toàn trái ngược. Với thuộc hạ thì lạnh lùng cao cao tại thượng, còn với cô thì ôn hòa như gió xuân, như thể cô nói gì cũng được.
Thế nhưng sự kính trọng này chỉ là lớp vỏ ngoài, người đàn ông này khi thử dò xét dị năng của cô thì chẳng hề khách sáo chút nào.
Lê Lê chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Thanh Ngọc Trầm.
Cô bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Thế là cô nói: “Dạng khái niệm.”
“Khái niệm?” Thanh Ngọc Trầm sững người.
“Thứ tôi hứng thú là dị năng dạng khái niệm đó.” Cô nghiêng đầu nhìn phản ứng của Thanh Ngọc Trầm, tựa như bất chợt nổi hứng, “Có không?”
Dị năng giả dạng khái niệm cực kỳ hiếm thấy, trong tổ chức Thanh Đồng có lẽ chỉ có một người, mà người đó chính là thủ lĩnh – Thanh Ngọc Trầm.
Lê Lê cảm thấy mình quả là gan to thật, lời này chẳng khác gì chỉ vào mặt Thanh Ngọc Trầm mà nói: cô muốn cướp dị năng của hắn.
Trong hành lang u ám, ánh nến hắt lên một nửa gương mặt cô, hé ra nụ cười thoáng mang chút hứng thú.
Bóng tối nhuộm lên đôi mắt ấy một màu u trầm, tựa như ác ma.
Sắc mặt của Thanh Ngọc Trầm quả nhiên thay đổi.
Lê Lê bề ngoài ung dung nhàn tản, nhưng thực chất đã chuẩn bị sẵn sàng tiêu hao phần nổi tiếng còn lại để đổi lấy đạo cụ.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt Thanh Ngọc Trầm, chờ xem hắn sẽ đưa ra câu trả lời thế nào.
Cô thấy khóe môi hắn hơi kéo xuống, sau khoảnh khắc sửng sốt liền nói:
“Xin ngài đừng đùa như vậy, sao ngài lại cần đến dị năng loại khái niệm được chứ.”
Vì sao cô lại không thể là khái niệm cơ chứ? Lê Lê hơi nghi hoặc, nhưng nhanh chóng bỏ qua.
"Đùa?" Lê Lê nhìn vào mắt Thanh Ngọc Trầm, nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên khẽ cười, "Được thôi, là đùa. Ta vốn tưởng rằng ngươi thật sự có thể lấy ra mọi thứ." Cô kéo dài âm cuối, mang theo ý trào phúng rõ ràng.
Không đợi Thanh Ngọc Trầm giải thích, cô đã dời mắt đi, bước vài bước về phía trước, dừng lại trước mặt tên dị năng giả áo đen cấp C kia.
“Ngươi, dẫn ta đi gặp Corgi nhỏ.” Cô tùy ý chỉ về phía dị năng giả cấp C, rồi không quay đầu mà bước vào vùng tối của hành lang.
Sau lưng, sắc mặt của Thanh Ngọc Trầm biến đổi mấy lượt, vẻ lễ độ trên mặt gần như không thể duy trì.
Cuối cùng, hắn gượng cười: “Ý nguyện của ngài chính là tất cả.”
Sau đó quay đầu lại, mắng dị năng giả áo đen kia một câu: “Phế vật, đi phòng số bốn!”
Tên dị năng giả cúi gằm đầu nhẹ nhàng ngẩng lên, nhưng không hề nhìn vào mặt Thanh Ngọc Trầm.
…
Tên dị năng giả cấp C lặng lẽ đi trước dẫn đường cho Lê Lê.
Hắn dường như có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối, bước đi không chút chần chừ. Rất nhanh, hắn đã dừng lại trước một cánh cửa bằng đồng xanh, sau khi nhận được cái gật đầu của Lê Lê, hắn liền kích hoạt dị năng.
Cánh cửa đồng lập tức bắt đầu biến đổi, như thủy triều tản ra hai bên từ chính giữa, để lộ cảnh tượng bên trong.
Ánh mắt của Lê Lê khựng lại một chút ở vị trí cánh cửa vừa biến mất.
Cô coi như đã hiểu vì sao tổ chức Thanh Đồng lại tự tin đến mức như vậy với hệ thống an ninh của họ, đến nỗi khi Thanh Ngọc Trầm vắng mặt, Nhất Minh vẫn có thể đột nhập dễ dàng.
Bởi vì những căn phòng trong “Kén” này, toàn bộ đều là do dị năng của các dị năng giả cấp C tạo ra.
Thanh Đồng là một loại hợp kim, vốn là vật không có sự sống, khả năng điều khiển hợp kim tự do được xếp vào loại dị năng thuật pháp, đúng như tư liệu của ông chủ từng nói.
Dị năng giả cấp C là ông chủ kia thì dùng lĩnh vực để bao phủ sòng bạc của anh ta, còn dị năng giả áo đen cấp C ở đây lại biến cả khu này thành nhà tù của riêng mình. Thanh Ngọc Trầm phụ trách điều khiển, dị năng giả áo đen phụ trách canh giữ—đã rơi vào tay bọn họ thì dị năng giả làm sao có thể trốn thoát.
Dị năng giả cấp C xách theo đèn đi vào trong phòng, ánh sáng chiếu rọi khung cảnh bên trong.
Tường được làm bằng hợp kim, trong căn phòng chật hẹp có một chiếc giường, cậu thiếu niên tóc nâu đang nằm trên đó, hai mắt nhắm nghiền.
Từ lúc Lê Lê theo Thanh Ngọc Trầm ở bên ngoài chỉ trỏ đến giờ, đã qua không ít thời gian, nhưng đến giờ cậu ta vẫn chưa tỉnh.
Trước đó Thanh Ngọc Trầm từng nói, đại khái là còn khoảng một tiếng nữa mới tỉnh.
Lê Lê đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi phân đoạn này được vẽ lên sẽ khiến độc giả bình luận ra sao, cô không chút lương tâm bật cười thành tiếng, sau đó lại dừng lại.
Theo kinh nghiệm xem truyện tranh của cô, cảnh Nhất Minh tỉnh lại chắc chắn sẽ được vẽ ra. Lúc này cô có thể hoàn thành màn ra mắt chính thức của mình, theo sự hiểu lầm của Nhất Minh về cô, vậy thì cô nên... giả yếu?