Edit Ngọc Trúc
Nhưng đối với Kỳ Bạch, một con người đến từ Lam Tinh, việc sử dụng công cụ thành thạo chính là chìa khóa để giành chiến thắng.
Nghe Kỳ Bạch nói, Hầu Nham có chút bối rối:
"Bẫy rập là gì?"
Kỳ Bạch nhặt một cành cây trên mặt đất, vẽ lên nền đất:
"Đây là thung lũng nơi đàn lợn rừng đang ở."
Sau đó, cậu chỉ vào một khu vực xa hơn, dùng cành cây đào những hố nhỏ minh họa:
"Chúng ta sẽ đào một số hố sâu ở đây, hoặc bện dây cỏ để tạo bẫy, sau đó dụ đàn lợn rừng chạy vào khu vực này."
Kỳ Bạch nhìn Hầu Nham đầy mong đợi:
"Một khi lợn rừng rơi xuống hố, chúng sẽ không thể trèo lên được. Còn những con không rơi vào hố, chúng ta có thể dùng dây cỏ để quấn và làm chúng ngã. Khi đó, chúng ta sẽ có lợi thế, không cần sợ đàn lợn rừng nữa."
Hầu Nham chăm chú lắng nghe, nhìn sơ đồ bẫy mà Kỳ Bạch vẽ, càng xem càng hưng phấn:
"Cách này được đấy!"
Hắn lập tức gọi lớn:
"Mã Thục!"
Mã Thục nhanh chóng bước ra.
Hầu Nham ra lệnh:
"Ngươi ở lại đây cùng Mã Lăng tiếp tục theo dõi đàn lợn rừng. Nếu chúng định rời đi, hãy để Mã Lăng tiếp tục bám theo. Còn ngươi..."
Hắn định bảo Mã Thục quay về bộ lạc báo tin, nhưng suy nghĩ lại, lần này mọi người đều cần tham gia đào bẫy, nên hắn đổi ý:
"Ngươi hãy đến sườn tây của thung lũng báo tin, rõ chưa?"
Mã Thục gật đầu, lập tức rời đi để gặp Mã Lăng.
Sau đó, Hầu Nham dẫn mọi người trở về bộ lạc.
Lúc này, Dương La đang đứng bên cạnh bộ lạc, sốt ruột chờ đợi. Nhìn thấy mọi người trở về tay không, hơn nữa lại có người bị thương, thậm chí còn thiếu vài người, hắn lập tức tiến lên hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Không ngờ, tâm trạng của Hầu Nham lại khá phấn khởi. Trên đường đi, hắn đã suy nghĩ kỹ—chỉ cần họ đào bẫy đủ lớn, đủ sâu, có khi còn có thể săn được toàn bộ đàn lợn rừng!
Hắn vội vàng kể lại kế hoạch của Kỳ Bạch cho Dương La.
Dương La nghe xong lập tức hiểu được sự cấp bách của tình hình. Hắn chỉ để lại hai người trông coi bộ lạc, còn lại bất kể già trẻ, tất cả đều được triệu tập.
Khi mọi người chuẩn bị xuất phát, Kỳ Bạch nhìn thấy Tôn Thanh và Trư Nha vẫn đứng nguyên một chỗ, bèn lớn tiếng giục:
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Không muốn ăn thịt lợn rừng à? Còn không mau làm việc!"
Nghe vậy, mắt Tôn Thanh sáng lên, nhưng vẫn có chút do dự, lén nhìn về phía Dương La, không dám hành động.
Dương La nghe thấy cuộc trò chuyện, chỉ lạnh nhạt liếc qua hai người họ, không nói gì, rồi xoay người rời đi.
Kỳ Bạch thấy vậy, liền trực tiếp kéo tay Tôn Thanh:
"Đi mau!"
Lúc này, trên mặt Tôn Thanh mới lộ ra vẻ vui mừng. Hắn ôm chặt Tôn Nguyên, người vẫn luôn bám theo mình, rồi kiên quyết gật đầu, nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ.
Còn Trư Nha, từ trước đến nay vẫn luôn nghe theo Tôn Thanh, thấy hắn rời đi cũng lập tức căng thẳng chạy theo.
Ánh trăng len lỏi qua tán cây, soi sáng một nhóm thú nhân đang hăng say đào đất.
Tượng Du, Hùng Phong và những người khác, đảm nhận vai trò lao động chính, đã biến thành hình thú, dùng sức kéo hoặc đẩy từng khúc gỗ khổng lồ cắm sâu xuống lòng đất. Phía sau họ, một nhóm lớn thú nhân, già có, trẻ có, cùng nhau làm việc.
Những thú nhân này sử dụng đủ loại công cụ khác nhau—phiến đá, ống trúc, khúc gỗ—mỗi người một tay, chăm chỉ đào xới và vận chuyển đất.
Do thời gian gấp rút, họ không kịp chế tạo thêm công cụ, nên Kỳ Bạch nghĩ ra một cách khác: để những thú nhân có hình thể lớn hóa thành hình thú, dùng sức bào đất trước, sau đó các thú nhân còn lại đào đất ra ngoài.
Vì lợn rừng có kích thước to lớn, nếu muốn đảm bảo chúng rơi xuống bẫy mà không thể trèo lên, hố phải đào thật sâu. Điều này đồng nghĩa với khối lượng công việc khổng lồ.
Lúc này, Dương La dẫn theo mấy đứa nhỏ từ bộ lạc tới. Trên lưng mỗi người đều đeo một chiếc giỏ mây, bên trong đựng đầy thịt nướng và khoai nướng.
Mùi thơm của thức ăn lan tỏa, khiến ai nấy đều không tự chủ được mà ngó nghiêng, bụng cũng đúng lúc vang lên phản đối.
Từ khi Hầu Nham dẫn đội săn trở về, mọi người gần như không nghỉ ngơi mà làm việc không ngừng đến tận bây giờ. Trước đó, Dương La đã chuẩn bị một ít đồ ăn dự trữ, nhưng lần này, hắn lại cung cấp thêm một bữa ăn nữa.
Kỳ Bạch được chia một miếng thịt hươu và bốn củ khoai ngọt. Miếng thịt được ướp khá nhiều muối, ngon hơn hẳn ngày thường.
Dù bộ lạc Hắc Sơn không thiếu muối, nhưng vì quen sống kham khổ, Dương La ngày thường vẫn tiết kiệm, ít khi cho nhiều muối vào thức ăn. Lần này, hắn rõ ràng đã bỏ ra không ít, chỉ mong có thể giúp mọi người phục hồi thể lực.
Dù chưa ăn no, nhưng chỉ cần nghĩ đến đàn lợn rừng, ai nấy đều tràn đầy sức lực.
Kỳ Bạch nhanh chóng ăn xong, lúc này mới nhận ra mình đã khát khô cả miệng nhưng vẫn chưa có thời gian uống nước. Cậu cầm lấy ống trúc bên cạnh, uống ừng ực mấy ngụm lớn.
Giữa lúc đào bẫy, Mã Thục trở về báo tin: đàn lợn rừng đã bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ, tạm thời chưa có dấu hiệu rời đi.
Để ngăn đàn lợn chạy tứ tán, Hầu Nham cẩn thận quan sát địa hình, cho đào thêm một số hố nông ở những nơi lợn rừng có thể đi qua.
Khi các bẫy rập đã hoàn thành, thú nhân bắt đầu chuyển những tán lá lớn và dây leo từ xa đến, phủ lên trên hố bẫy để ngụy trang.
Thời gian gấp rút nên bẫy cũng không thể che giấu quá kỹ. Nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra thảm thực vật bị xáo trộn. Nhưng mục tiêu của họ chỉ là đàn lợn rừng chưa khai hóa. Hơn nữa, khi hành động, sẽ có người dẫn dụ lợn rừng chạy vào bẫy, phía sau còn có thú nhân truy đuổi, nên dù bẫy có thô sơ, lợn rừng cũng không có thời gian để nhận ra.
Để tránh việc chính người trong bộ lạc bị rơi vào bẫy, họ cũng đánh dấu rõ ràng xung quanh.
Ngoài ra, Hồ Hỏa cùng vài á thú nhân cũng thức suốt đêm để bện dây cỏ.
Để đảm bảo chắc chắn, mỗi sợi dây đều dày cỡ cánh tay, được bí mật giấu trong các bụi cỏ.