Edit Ngọc Trúc

Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, khi chân trời bắt đầu ửng sáng.

Giờ đây, điều duy nhất cần lo lắng là liệu đàn lợn rừng có thực sự bị dồn vào khu rừng đầy bẫy như mọi người mong đợi hay không.

Dương La lại xuất hiện bên bẫy rập, mang theo đồ ăn. Đôi mắt hắn trũng sâu vì thiếu ngủ. Khi nhìn thấy hắn dọn thức ăn cho mọi người, Kỳ Bạch nhận ra tay hắn hơi run rẩy vì mệt mỏi, nhưng dù vậy, hắn vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không quên trách nhiệm của một tư tế.

Sau khi ai cũng nhận được phần ăn của mình, Dương La tập hợp mọi người lại trước mặt.

Hắn đặt hai tay trước ngực, cao giọng ngâm xướng:
"Hãy mở lòng ra, hỡi con của ta! Thần Thú sẽ ban phước lành cho mỗi thú nhân dũng cảm và trí tuệ!"

Nói rồi, hắn đặt tay lên trán Hầu Nham:
"Thần Thú phù hộ!"

Hầu Nham hô to trước:
"Thần Thú phù hộ!"

Mọi người đồng loạt hô theo, âm vang dội vào núi rừng, làm chim chóc bay tán loạn.

Vì số lượng giác thú nhân trong bộ lạc có hạn, lần này cả á thú nhân cũng tham gia săn bắn.

Ở hai đầu dây cỏ đều có á thú nhân canh giữ. Khi đàn lợn rừng đi qua, họ sẽ lập tức kéo dây lên để chặn đường.

Lần đầu tiên, Kỳ Bạch được phép tham gia săn bắn.

Giờ phút này, cậu đang ngồi thu mình trong một bụi cây cao khoảng một mét, hai tay siết chặt sợi dây cỏ. Dù có vô số côn trùng bò qua người, Kỳ Bạch vẫn không mảy may lay động.

Vị trí của cậu gần một bẫy nhỏ.

Theo kế hoạch, đàn lợn rừng sẽ không đi ngang qua đây, nhưng nếu có con nào phát hiện sơ hở và cố trốn theo hướng này, họ phải lập tức kéo dây lên để ngăn lại. Chỉ khi có dây cỏ chặn đường, lợn rừng mới bị buộc phải rơi vào hố đã đào sẵn.

Ngay cả khi lợn rừng không rơi vào bẫy, dây cỏ cũng có thể làm chúng vấp ngã. Với thân hình đồ sộ của chúng, một khi đã ngã xuống, việc đứng lên sẽ không hề dễ dàng.

Đối diện Kỳ Bạch là Thử Lâm, được sắp xếp để đảm bảo khi kéo dây, sức hai người sẽ cân bằng nhau.

Tất nhiên, chỉ dựa vào sức hai người thì không thể cản nổi lợn rừng. Vì vậy, dây cỏ đã được cố định vào thân cây phía sau. Khi họ kéo lên, chính quán tính của lợn rừng sẽ làm dây căng thêm.

Chung quanh chỉ còn tiếng chim hót và côn trùng kêu. Trong bầu không khí yên lặng này, Kỳ Bạch thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng từng nhịp thở của chính mình.

Một giọt sương rơi xuống trán cậu, Kỳ Bạch chớp mắt, tự nhẩm lại kế hoạch trong lòng.

Chỉ cần lợn rừng chạy tới, họ sẽ cùng kéo dây. Khi dây quấn quanh chân lợn, họ lập tức trèo lên cây để tránh bị thương.

Trong tĩnh lặng, không biết họ đã chờ đợi bao lâu.

Bỗng, từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập—cả khu rừng như rung chuyển.

Đàn lợn rừng đến rồi!

Kỳ Bạch nín thở, mắt dán chặt vào hướng xa.

Chấn động mỗi lúc một dữ dội.

Bất thình lình, một bóng đen khổng lồ lao thẳng về phía Kỳ Bạch và Thử Lâm!

Nhịp thở của cậu dồn dập. Trong lòng cậu gấp rút đếm ngược:

Ba! Hai! Một!

Khi lợn rừng lao tới trước mặt, Kỳ Bạch và Thử Lâm đồng thời kéo căng sợi dây cỏ đã buộc sẵn trên cây.

Nhưng đúng như dự đoán của các thú nhân, trọng lượng của lợn rừng quá lớn. Dây cỏ chỉ trụ được vài giây rồi đứt phựt.

Kỳ Bạch phản ứng cực nhanh. Trong nháy mắt, một bóng dáng nhỏ bé màu trắng đã nhanh nhẹn bật lên, bám vào cành cây cao hơn mười mét.

Ngồi xổm trên cây, cậu ẩn mình sau những tán lá rậm rạp, cẩn thận quan sát tình hình bên dưới.

Con lợn rừng đi đầu không bị quấn chặt và ngã xuống ngay lập tức, nhưng cú vướng vào dây cỏ đã làm tốc độ của nó chậm lại. Những con lợn rừng phía sau không kịp đổi hướng, đâm sầm vào nhau. Hai con lớn ngã nhào, lăn thẳng vào bẫy rập.

Những con đi sau phát hiện bẫy rập liền khựng lại, sau đó quay đầu tháo chạy.

Thành công rồi!

Kỳ Bạch vui mừng thầm reo lên trong lòng.

Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài bao lâu thì cậu lập tức cảm thấy bất an. Đứng trên cao, cậu có thể quan sát rõ toàn bộ cánh rừng.

Cách đó không xa, trong chiếc bẫy lớn nhất đã có vài con lợn rừng bị sập bẫy. Nhưng điều đáng tiếc là con lợn rừng vương—con lớn nhất và nguy hiểm nhất—vẫn đứng vững ngay trước mép hố.

Không chỉ vậy, nó còn đang thủ thế chuẩn bị tấn công.

Đối diện với nó, các giác thú nhân vừa truy đuổi đàn lợn rừng đến đây.

"GRÀO!!"

Lợn rừng vương rống lên, âm thanh vang vọng khắp khu rừng.

Nó như hóa điên, dẫn theo những con lợn còn lại lao thẳng về phía các giác thú nhân!

Thú nhân lập tức né tránh. Nếu bị cặp răng nanh sắc nhọn kia đâm trúng, da thịt họ chắc chắn sẽ bị xuyên thủng.

Giữa lúc hỗn loạn,Khỉ Đuôi Dài hét lớn một tiếng rồi lao từ trên cây xuống. Nhận được mệnh lệnh, toàn bộ thú nhân lập tức phản công.

Lần đầu tiên trong đời, Kỳ Bạch tận mắt chứng kiến một trận chiến khốc liệt giữa thú nhân và đàn lợn rừng.

Mặt đất rung chuyển dưới những cú va chạm dữ dội.

Tất cả lao vào cắn xé, giẫm đạp, không chút do dự…

Ánh mắt Kỳ Bạch dừng lại trên con lợn rừng vương, nơi một bóng dáng màu xám nhanh nhẹn lao tới tấn công.

Thú nhân không thể lùi bước đàn lợn rừng này chính là nguồn thức ăn giúp họ sống sót qua mùa đông dài đằng đẵng.

Lợn rừng cũng không thể bỏ chạy một khi thất bại, chúng sẽ mất mạng.

Thời gian dường như vừa trôi nhanh, vừa chậm đến đáng sợ. Mọi cảnh tượng trước mắt Kỳ Bạch như bị bóp méo.

Cậu ngửi thấy mùi tanh nồng của máu tràn ngập trong không khí.

Cậu nghe thấy tiếng gầm rú bi tráng của dã thú.

Cậu nhìn thấy trên tấm lưng xám tro của cự lang đã loang lổ máu đỏ…

Trước mắt cậu mờ đi bởi một màu huyết sắc, không phân biệt được đâu là máu của lợn rừng, đâu là máu của thú nhân.

"GRÀO!!!"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play