Edit Ngọc Trúc

Cuối cùng, lợn rừng vương ngửa đầu lên trời, gầm rú một tiếng bi ai vang vọng khắp núi rừng.

"Ngao… Ngao…"

Dưới tán cây, Kỳ Bạch nghe thấy hai con lợn rừng khác cũng phát ra tiếng kêu đáp lại. Chúng vẫn đang giãy giụa, cố gắng đứng dậy.

Sau tiếng gầm rú ấy, lợn rừng vương bỗng bùng nổ một sức mạnh kinh hoàng. Nó lao thẳng về phía những thú nhân đang vây quanh mình.

Kỳ Bạch tận mắt nhìn thấy Hùng Phong, người đứng gần nó nhất, bị húc văng ra xa, đập mạnh vào một thân cây lớn. Tiếng va chạm vang lên dữ dội, thân cây thậm chí còn gãy đôi.

Nhờ cú đột phá này, lợn rừng vương thoát khỏi vòng vây. Những con lợn rừng còn có thể chạy cũng lập tức bám theo nó.

Chiến trường bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Một sự tĩnh lặng đáng sợ.

Nhưng chỉ vài giây sau, bầu không khí vỡ òa bởi tiếng reo hò vang dội của các thú nhân.

Kỳ Bạch nghe thấy tiếng hoan hô ấy, liền trèo xuống khỏi thân cây, chạy về phía mép rừng. Sau một đoạn đường, cậu đứng trên một sườn núi cao, phóng tầm mắt nhìn xuống thung lũng phía dưới.

Dưới đó, đàn lợn rừng đang hoảng loạn bỏ chạy.

Lúc mới kéo đến khu rừng này, chúng có hơn ba mươi con, trong đó còn có cả lợn mẹ đang mang thai. Có lẽ, đàn lợn từng đặt hy vọng vào thế hệ con non sẽ giúp tộc đàn phát triển mạnh hơn.

Nhưng giờ đây, những con còn theo lợn rừng vương bỏ chạy đều thương tích đầy mình, số lượng chỉ còn lại mười mấy con.

Kỳ Bạch lặng lẽ quan sát một lúc, chắc chắn rằng chúng sẽ không quay lại, rồi mới thu ánh mắt về.

Đây chính là quy luật tự nhiên.

Ngay khi bước vào chuỗi thức ăn này, cậu đã không còn tư cách để giả bộ thương xót cho con mồi của mình nữa.

Kỳ Bạch trở lại khu vực hố sâu nơi tộc nhân tụ tập, đập vào mắt cậu là vết máu loang lổ trên mặt đất cùng những thân cây gãy đổ ngổn ngang.

Hình ảnh Lang Trạch nhuốm đầy máu đỏ tươi vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu. Kỳ Bạch lập tức len lỏi giữa đám đông, vội vàng tìm kiếm cho đến khi thấy Lang Trạch đã biến lại thành hình người.

Lúc này, Lang Trạch đang cùng những thú nhân khác xử lý đám lợn rừng bị thương nhưng chưa chết hẳn. Dù những con lợn này đã mất khả năng phản kháng, chúng vẫn rất nguy hiểm. Trong bộ lạc có nhiều hài tử và á thú nhân, nếu lơ là để chúng vùng lên tấn công, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Kỳ Bạch cũng hóa thành hình người, tiến đến bên cạnh Lang Trạch. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy việc thú nhân mặc ít quần áo lại là một điều tốt—cậu có thể dễ dàng kiểm tra xem Lang Trạch có bị thương hay không. Cậu đi vòng quanh Lang Trạch, tỉ mỉ quan sát từ trước ra sau, suýt chút nữa còn định đưa tay ra sờ thử.

Lang Trạch vội vàng lùi lại, hai tai bất giác đỏ lên. Hắn hơi nghiêng người, có phần lúng túng hỏi:

"Ngươi làm gì vậy?"

Thấy Lang Trạch không có vẻ gì là bị thương nặng, Kỳ Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, giải thích:

"Ta nhìn thấy trên người ngươi có vết máu từ xa, cứ tưởng ngươi bị thương…"

Lang Trạch vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng cũng trả lời:

"Ta không sao, máu trên người ta là của lợn rừng. Nhưng mà, Hùng Phong hình như bị thương khá nặng."

Lúc này, Kỳ Bạch mới nhớ lại cảnh Hùng Phong bị húc văng mạnh vào thân cây. Chắc chắn cú va chạm đó không hề nhẹ. Cậu đang định đi tìm Hùng Phong thì nghe thấy tiếng Dương La gọi mình.

Vội vã chào tạm biệt Lang Trạch, Kỳ Bạch chạy về phía Dương La. Vừa lúc đó, Dương La đang chăm sóc cho Hùng Phong.

Hùng Phong đã trở lại hình người, nhưng cánh tay hắn vặn vẹo một cách kỳ dị. Cả người đẫm mồ hôi, trông tình trạng vô cùng tệ.

Xung quanh hắn còn có nhiều thú nhân khác cũng bị thương, nhưng không ai có tình trạng nghiêm trọng bằng Hùng Phong.

Thấy Kỳ Bạch đến, Dương La liền đưa cho cậu một nắm thảo dược, giục:

"Mau nghiền nát chỗ thảo dược này thành cháo rồi đắp lên cánh tay hắn."

Sau chuyện đào bẫy săn lợn rừng, Dương La đã quyết tâm nhận Kỳ Bạch làm học trò. Giờ đây, hắn cũng muốn dạy cho Kỳ Bạch một số kiến thức về vu thuật.

Sau khi giao thảo dược, Dương La chỉ hướng dẫn sơ qua cách sử dụng từng loại, rồi để mặc Kỳ Bạch tự làm, còn mình thì dẫn theo vài á thú nhân tiếp tục vào rừng tìm thêm thuốc.

Kỳ Bạch nhận ra trong số những người đi theo Dương La, số lượng nô lệ lại chiếm khá nhiều. Điều này không giống với phong cách trước nay của Dương La.

Nhưng thực tế, Dương La cũng không còn cách nào khác. Hôm nay, không chỉ nhóm giác thú nhân trong đội săn bị thương, mà ngay cả những á thú nhân tham gia hỗ trợ sau đó cũng có người bị thương.

Hắn vừa mới vào rừng hái một ít thảo dược để cấp cứu cho Hùng Phong, giờ lại phải tiếp tục tìm thuốc để chữa trị cho những người còn lại. Lúc này, hắn chẳng còn bận tâm đến việc ai là nô lệ hay không. Chỉ cần nhận biết được thảo dược thì đều phải mang đi, lấy về rồi hắn sẽ lựa chọn sau.

Kỳ Bạch nhìn nắm thảo dược trong tay, cảm thấy có chút không hợp vệ sinh khi chưa rửa sạch đã đắp lên vết thương. Nhưng cũng may, xương tay của Hùng Phong chỉ bị lệch, chưa đâm xuyên qua da, nên ít nhất không cần lo lắng về nhiễm trùng.

Cậu cẩn thận nghiền nát thảo dược thành cháo, rồi làm theo hướng dẫn của Dương La, đắp lên cánh tay Hùng Phong. Ngẩng đầu lên, Kỳ Bạch bất ngờ thấy nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Hùng Phong.

Cậu giật mình, lập tức rút tay lại:

"Ta làm đau ngươi sao?"

Hùng Phong lắc đầu. Hán tử cao lớn này giờ phút này lại mang vẻ mặt đầy tuyệt vọng, giọng nói nghẹn ngào:

"Tay ta gãy rồi… Ta không còn có thể đi săn… Bộ lạc nhất định sẽ đuổi ta đi…"

Kỳ Bạch vội trấn an:

"Không đâu! Ngươi bị thương vì bảo vệ bộ lạc, sao họ có thể đuổi ngươi chứ? Hơn nữa, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, cánh tay ngươi sẽ hồi phục mà. Đừng lo lắng!"

Hùng Phong cười thảm, nhắm mắt lại. Có vẻ như hắn đã chấp nhận số phận của mình.

Bên cạnh Hùng Phong, Hồ Hỏa cũng mang vẻ mặt đau thương. Trong mắt hắn là nỗi thống khổ của ký ức cũ—trước đây, hắn cũng từng bị thương trong một lần đi săn. Khi được mang về bộ lạc, tư tế thậm chí không buồn vào xem xét, chỉ đơn giản tuyên bố rằng hắn đã bị Thần Thú nguyền rủa.

Bộ lạc không hề chữa trị cho hắn, chỉ ném cho ít thức ăn, bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt. Nếu không nhờ một người cứu giúp, có lẽ hắn đã chết từ lâu.

Kỳ Bạch nhìn xuống chân của Hồ Hỏa, rồi lục lại ký ức của Miêu Bạch. Cậu nhận ra, thú nhân tuy biết sử dụng thảo dược, nhưng chủ yếu chỉ dùng để cầm máu và chữa những vết thương ngoài da. Còn với các chấn thương như gãy xương, họ dường như hoàn toàn bất lực.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play