Edit Ngọc Trúc

Không chỉ vậy, vì không được điều trị, các thú nhân một khi bị gãy xương thì rất khó lành. Trong bộ lạc, tư tế sẽ lấy lý do rằng họ bị Thần Thú nguyền rủa, rồi đẩy họ ra rìa, thậm chí trục xuất khỏi bộ lạc.

Kỳ Bạch không tin vào cái gọi là lời nguyền của Thần Thú. Hắn có lý do để nghi ngờ rằng đám tư tế chỉ đang bịa đặt ra câu chuyện này, đơn giản vì những thú nhân không thể đi săn sẽ ăn bớt một phần lương thực.

Nhìn cánh tay dị dạng của Hùng Phong, Kỳ Bạch đưa ra một quyết định táo bạo.

Hắn thử hỏi:
“Hùng Phong, ta có thể chạm vào chỗ bị thương của ngươi không?”

Hùng Phong nhắm mắt, hơi gật đầu.

Kỳ Bạch nắm chặt rồi buông lỏng hai tay, cố gắng thư giãn các ngón tay trước khi nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị thương của Hùng Phong.

Dù không phải bác sĩ và cũng chưa từng bị gãy xương, nhưng Kỳ Bạch vẫn nắm được nguyên lý cơ bản về gãy xương.

Kiếp trước, vì suốt ngày bị nhốt trong phòng bệnh, hắn rảnh rỗi xem nhiều video kỳ lạ. Trong số đó có một tài khoản chuyên quay một lão bác sĩ giỏi chữa gãy xương. Lão đại phu đó vừa hài hước vừa có tay nghề điêu luyện, khiến Kỳ Bạch thường xuyên xem đi xem lại.

Vì xem quá nhiều, hắn không dám nói là mình biết làm, nhưng bắt chước thì có lẽ vẫn làm được.

Miệng vết thương của Hùng Phong nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng theo Kỳ Bạch, vẫn có khả năng lành lại.

Trước tiên, vết thương không bị hở, điều này giúp giảm đáng kể nguy cơ nhiễm trùng. Tiếp theo, khi dùng tay vuốt nhẹ dọc theo cánh tay bị thương, hắn cảm nhận thấy xương gãy khá bằng phẳng, giống như bị bẻ gãy trực tiếp chứ không có nhiều mảnh vụn.

Rút tay về, Kỳ Bạch mới dám thở ra nhẹ nhõm.

Hắn nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh, lặng lẽ tính toán trong đầu khả năng nắn lại xương cho Hùng Phong và những dụng cụ cần thiết.

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nhìn của Kỳ Bạch đã trở nên kiên định:
“Hùng Phong, ta có thể thử chữa cánh tay cho ngươi. Nhưng quá trình sẽ rất đau đớn, và ta không thể đảm bảo chắc chắn sẽ thành công. Ngươi có muốn thử không?”

Hùng Phong lập tức mở mắt, giọng nói vì kích động mà trở nên khàn khàn:
“Ta không sợ đau! Báo Bạch đại nhân, xin hãy cứu ta! Dù kết quả ra sao, ta cũng chấp nhận. Dù thế nào cũng không thể tệ hơn bây giờ!”

Kỳ Bạch kiên quyết gật đầu:
“Ngươi nói đúng. Trước tiên, ta phải chuẩn bị một số thứ.”

Hắn tìm quanh một ít dây mây, lột bỏ lớp vỏ ngoài để làm dây cố định.

Thử Lâm tò mò lại gần hỏi:
“Báo Bạch, ngươi đang làm dây cỏ à?”

Kỳ Bạch gật đầu. Hắn đã nhận ra từ lâu rằng Thử Lâm luôn lén lút nhìn về phía này, rõ ràng rất tò mò nhưng lại không dám tiến lên. Hắn đưa dây mây cho Thử Lâm, cười nói:
“Ngươi biết bện dây cỏ không? Ta cần một ít.”

Làm sao Thử Lâm có thể từ chối được? Dù sao tư tế cũng không giao việc gì cho hắn, nên hắn không chút do dự chạy tới nhận lấy dây mây. Nhưng rồi hắn có chút ngượng ngùng:
“Ta bện dây cỏ không đẹp lắm, ngươi đừng chê.”

Kỳ Bạch cười:
“Xấu cũng không sao, miễn là chắc chắn.” Sau đó, hắn cẩn thận mô tả cách sử dụng dây cỏ.

Nghe xong, Thử Lâm có chút hối hận. Hắn liếc nhìn cánh tay của Hùng Phong, sợ rằng mình không giúp được gì mà còn làm phiền thêm.

Lúc này, Hồ Hỏa đang ngồi bên cạnh lên tiếng:
“Cứ làm đi, ta sẽ giúp ngươi kiểm tra.”

Những lời Kỳ Bạch nói với Hùng Phong đã dấy lên một cơn sóng trong lòng Hồ Hỏa. Hắn không chỉ mang lại hy vọng cho Hùng Phong, mà còn là một sự an ủi với Hồ Hỏa. Nếu không phải trên cánh tay hắn còn một vết thương đang chảy máu, có lẽ hắn đã lao vào giúp bện dây cỏ từ lâu.

Có Hồ Hỏa giám sát, Thử Lâm cuối cùng cũng yên tâm. Dù sao thì kỹ năng bện dây cỏ của Hồ Hỏa là tốt nhất trong bộ lạc, có hắn giúp, Thử Lâm cũng tự tin hơn.

Nhờ sự trợ giúp của họ, Kỳ Bạch đứng dậy tìm Hầu Nham. Sau khi trình bày đơn giản về tình trạng của Hùng Phong, Hầu Nham dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý cho Kỳ Bạch mượn Lang Trạch.

Để cố định cánh tay Hùng Phong, ngoài dây cỏ, Kỳ Bạch còn cần làm nẹp gỗ và tìm một thú nhân có sức mạnh lớn để giúp giữ cố định.

Khi cùng Lang Trạch quay lại nơi điều trị, họ nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị. Sau trận chiến, trong rừng không thiếu gỗ vụn. Lang Trạch vác hai tảng đá lớn, đập vào nhau để lấy ra một mảnh sắc bén, rồi chế thành một chiếc rìu đá. Chẳng mấy chốc, hắn đã chặt ra mấy tấm gỗ mỏng.

Vì những tấm nẹp này sẽ tiếp xúc trực tiếp với da, nên khi Lang Trạch chặt gỗ xong, cả hai liền cẩn thận mài nhẵn bề mặt.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Kỳ Bạch căng thẳng nhìn chằm chằm cánh tay Hùng Phong.

Giờ phút này, Hùng Phong không còn dáng vẻ suy sụp của một nam nhân rơi lệ nữa. Không biết là vì quá đau hay vì tâm lý thay đổi khi có hy vọng, ngay cả mồ hôi trên trán hắn cũng ít hơn trước.

Thái độ phối hợp của Hùng Phong giúp Kỳ Bạch bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Kỳ Bạch kéo Lang Trạch sang một bên bàn bạc. Nghe xong lời miêu tả, Lang Trạch gật đầu:
“Ta hiểu rồi. Đến lúc đó, ta sẽ giữ chặt.”

Kỳ Bạch nghẹn lời. Hắn lo lực tay mình không đủ để kéo xương về đúng vị trí, vậy mà Lang Trạch lại tự tin tuyên bố sẽ giữ chặt.

Thôi được rồi, dù sao bọn họ cũng đều là những kẻ gan to, một người dám dạy, một người dám học, một người sẵn sàng làm vật thí nghiệm.

Kỳ Bạch không bàn bạc chuyện này trước mặt Hùng Phong. Việc này cần yếu tố bất ngờ, cần phải nhanh, chuẩn, và tàn nhẫn, để bệnh nhân chịu ít đau đớn nhất.

Lúc này, Lang Trạch nắm chặt bàn tay Hùng Phong bằng một tay, tay kia ấn giữ cánh tay bị thương. Thử Lâm đứng phía sau Hùng Phong, dùng toàn bộ sức lực đè chặt hắn xuống để ngăn hắn giãy giụa.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play