Edit Ngọc Trúc

Hùng Phong cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, dù đã mạnh mẽ khẳng định rằng mình không sợ đau và tuyệt đối sẽ không động đậy, nhưng "thầy thuốc chân trần" Kỳ Bạch hoàn toàn không quan tâm đến những lời đó.

Kỳ Bạch đứng sẵn một bên, ra hiệu cho Lang Trạch. Không để cho Hùng Phong kịp phản ứng, Lang Trạch thản nhiên kéo mạnh cánh tay gãy của hắn ra ngoài.

"Aaa!!"

Đúng lúc này, Dương La mang theo thảo dược quay về, vừa mới bước được vài bước đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hùng Phong. Hắn giật mình đến mức đánh rơi hết thảo dược trong tay, lập tức lao đến.

Chẳng lẽ Hùng Phong không ổn rồi sao?

Khi Dương La đến nơi, hắn phát hiện Hùng Phong không những không có chuyện gì, mà còn trông có vẻ tinh thần hơn.

Hùng Phong là người đầu tiên nhìn thấy Dương La, liền giơ cánh tay chưa bị thương lên chào: "Tư tế đại nhân!"

Dương La thấy Kỳ Bạch cùng Lang Trạch đang vây quanh cánh tay của Hùng Phong, không biết đang làm gì. Khi tiến lại gần, hắn mới nhận ra Kỳ Bạch đang dùng ván gỗ để cố định cánh tay của Hùng Phong.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Kỳ Bạch biết Dương La đến gần, nhưng lúc này hắn còn căng thẳng hơn cả Hùng Phong, không dám phân tâm để chào hỏi.

Khi Lang Trạch kéo cánh tay Hùng Phong vừa rồi, Kỳ Bạch dường như đã nghe thấy tiếng "rắc" nhỏ. Một cảm giác tê buốt truyền đến tận răng hắn. Lang Trạch lúc đó còn quay sang hỏi: "Ngươi xem thế này được chưa?"

Kỳ Bạch lập tức cảm thấy mình tìm đúng người rồi. Lang Trạch không hề sợ xương gãy, cũng chẳng quan tâm đến tiếng kêu đau đớn của Hùng Phong, thậm chí còn có vẻ sẵn sàng kéo ra rồi ấn lại nếu cần thiết.

"Để ta xem đã!" Kỳ Bạch vội vàng đặt tay lên kiểm tra.

Hắn không có kinh nghiệm, nhưng cảm thấy xương đã được đặt lại đúng chỗ, liền gật đầu: "Được rồi, giờ cố định lại bằng ván kẹp đi."

Lúc này, Dương La mới chứng kiến cảnh tượng trước mặt: Kỳ Bạch dùng hai tấm ván gỗ kẹp vào cánh tay Hùng Phong, nhận lấy dây cỏ từ Thử Lâm rồi buộc thật chặt. Trong lúc đó, hắn không ngừng dặn dò Hùng Phong phải giữ cố định cánh tay, nếu thấy ván kẹp lỏng lẻo hay có cảm giác khác lạ thì lập tức báo ngay.

Hùng Phong lúc này vui mừng không thể tả. Cánh tay hắn không còn đau đớn nữa, hắn có thể lành lại, hắn không cần trở thành phế nhân!

Dương La quan sát cánh tay Hùng Phong từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi: "Chỉ như vậy là được sao? Cánh tay hắn thực sự có thể khỏi?"

Kỳ Bạch lập tức lắc đầu: "Vẫn chưa chắc đâu, ta cũng không biết. Đây chỉ là một thử nghiệm thôi."

Ánh mắt của Dương La nhìn Kỳ Bạch mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu. Nhưng thấy Kỳ Bạch vẫn điềm nhiên như thường, tựa như không nhận ra việc mình làm có bao nhiêu quan trọng, hắn cũng đành bỏ qua.

Lúc này, hắn mới nhớ ra thảo dược mình đánh rơi, vội vàng quay lại tìm.

Chỉ là, còn chưa kịp làm gì thì Điêu Lan đã nhanh chóng giúp hắn nhặt lại gọn gàng.

Người bị thương nặng nhất—Hùng Phong—bây giờ lại trông có vẻ ổn nhất. Trong khi đó, bên cạnh hắn, Hồ Hỏa vẫn vừa chảy máu vừa chảy nước mắt, trông vô cùng thảm hại.

Dương La nhìn thoáng qua rồi cũng không nói gì. Là một tư tế, hắn phải duy trì dáng vẻ thần bí, không có thời gian để lo cho một thú nhân mít ướt.

Dương La không nghỉ ngơi chút nào, lập tức nghiền nát thảo dược thành thuốc, bôi lên vết thương cho từng người. Mỗi lần bôi xong, hắn đều đặt tay lên trán người bệnh, đọc lời chúc phúc. Những người được ban phước thì thành tâm nhắm mắt cầu nguyện, mong rằng Thần Thú sẽ giúp họ nhanh chóng hồi phục.

Chờ khi mọi thứ xong xuôi, trời đã tối hẳn.

Bộ lạc Hắc Sơn từ tối hôm qua đến giờ đã bận rộn suốt hơn ba mươi tiếng đồng hồ. Ai nấy đều có tơ máu trong mắt, nhưng không một ai cảm thấy mệt mỏi.

Dương La đưa ấu tể và những người bị thương nặng trở về bộ lạc trước. Những người còn lại thì chuẩn bị làm một việc mà ai nấy đều mong đợi từ lâu—vận chuyển con mồi về bộ lạc.

Nhìn ra xa, Kỳ Bạch cảm thấy khắp nơi đều là thịt. Sau một ngày bận rộn, chỉ cần nhìn đống lợn rừng này thôi, hắn cũng đã thấy đói.

Trong lúc họ chữa trị cho người bị thương, Hầu Nham đã chỉ huy mọi người gom hết số lợn rừng về một chỗ, bao gồm cả hai con mà Kỳ Bạch và Thử Lâm đã bắt được.

Kỳ Bạch đếm sơ qua—trời ạ! Họ săn được đến mười hai con lợn rừng!

Trong đó, sáu con đã chết, phần lớn là bị đè bẹp trong hố hoặc bị cắn chết khi chiến đấu. Sáu con còn lại vẫn còn thở, chủ yếu là do bị dây cỏ quấn ngã hoặc rơi vào hố sâu.

Tượng Du đã biến thành hình thú, kéo con lợn rừng to nhất đi đầu. Những người khác chia thành từng nhóm, dùng dây cỏ buộc lợn rừng lại rồi kéo về bộ lạc. May mắn thay, số dây cỏ mà họ dùng để giăng bẫy vẫn còn rất nhiều, giờ có thể tận dụng hết.

Phải mất đến bốn chuyến mới kéo được hết số lợn rừng về.

Dĩ nhiên, đống thịt khổng lồ này không thể dọn vào hang động ngay, nên tất cả đều được chất đống trên khu đất trống gần kho trữ lương thực.

Dù tạm thời chưa phát hiện thú săn lớn nào khác trong rừng, nhưng Hầu Nham vẫn cắt cử người canh gác qua đêm. Số lợn rừng này quá nhiều, mùi máu tươi có thể lan rất xa, bọn họ phải luôn đề cao cảnh giác.

Ngay khi con lợn rừng đầu tiên được mang về, Dương La đã xuống tay giết thịt.

Lúc này, ở giữa quảng trường, một con lợn đã được xử lý xong, vây quanh là bảy, tám đống lửa lớn. Mỗi đống lửa đều có một xiên thịt đang nướng trên đó.

Xa hơn một chút, hai chiếc nồi đá gần vách đá cũng đang bốc hơi nghi ngút, nhưng lần này không phải nấu rau dại hay cháo loãng mà là thịt hầm.

Mùi thơm lan tỏa khắp nơi, khiến Kỳ Bạch chưa đến gần đã cảm nhận được.

Đột nhiên, hắn nhớ ra mấy ngày trước họ từng mang về một ít gừng. Nhưng vì quá bận rộn, hắn gần như quên mất nó rồi!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play