Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch bước vào sơn động, đến chỗ trữ lương thực, lấy gừng ra rồi cầm lấy cái nồi đá bên cạnh.
Hôm nay nồi đá vẫn do Hổ Tuyết và Xá Lật hầm canh. Hai người họ thấy Kỳ Bạch cầm gừng cay nồng trong tay thì không dám tùy tiện cho vào nồi. Dù sao hôm nay chỉ hầm thuần canh thịt, họ không muốn cho thêm thứ gì làm thay đổi hương vị.
Ai ngờ Dương La chỉ phất tay bảo: “Cứ để hắn làm đi.”
Được Dương La cho phép, Kỳ Bạch càng được nước lấn tới, liền tìm Thử Lâm—người đang đứng bên bếp lửa thèm thuồng nhỏ dãi.
Nghe Kỳ Bạch bảo đi hái ít hành và tỏi, Thử Lâm lập tức chạy đi không thấy bóng dáng. Giờ mọi người vẫn còn bận khuân vác, chưa ai chính thức ăn cơm. Dù có thèm đến mấy, Thử Lâm cũng chỉ có thể nhịn, nhưng ở đây càng ngửi mùi thơm lại càng đói, chi bằng đi tìm việc khác làm.
Kỳ Bạch cắt gừng thành lát, hành thái khúc rồi cho thẳng vào nồi canh thịt. Sau đó, cậu lấy một cây trúc làm vá, cẩn thận hớt sạch bọt nổi trên mặt.
Kỳ Bạch còn chạy tới chỗ Dương La xin ít xương lớn.
Dương La nhíu mày: “Hôm nay có bao nhiêu thịt thế này, còn lấy xương làm gì?”
Kỳ Bạch cười tít mắt: “Tư tế gia gia, xương đâu phải để ăn, thêm xương hầm cùng thì nước canh mới ngon hơn.”
Dương La không quan tâm cậu biện bạch, nhưng hôm nay bộ lạc có thừa xương heo, liền tiện tay chọn một khúc xương đùi lớn đưa cho cậu.
Nhận được xương, Kỳ Bạch vội vàng chạy về bên nồi đá, dùng đá đập vỡ khúc xương ra làm đôi rồi thả vào nồi.
Hổ Tuyết và Xá Lật đều thấy lạ, nhưng không thể phủ nhận rằng sau một lúc hầm, mùi thơm của nồi canh dường như hấp dẫn hơn hẳn.
Kỳ Bạch dùng gáo trúc nếm thử, rồi thêm một chút muối.
Lúc này, trong nồi đã không còn chút bọt máu nào, nước canh trong veo, phía trên lấp lánh một lớp váng mỡ mỏng. Thịt trên xương đùi heo chưa được lọc sạch hết, chỉ cần dùng đũa trúc khều nhẹ là đã bong ra khỏi xương. Phần tủy bên trong trắng muốt, trông là biết ngon đến mức nào.
Đám nhóc vây quanh nồi đá, nước miếng sắp chảy thành sông, nhưng trước khi tư tế và tộc trưởng chưa cho phép ăn, không ai dám động đũa.
Cuối cùng, Dương La cũng đứng giữa quảng trường, vừa múa vừa hát bài ca mừng mùa bội thu.
Chỉ thấy ông ấy cầm trong tay một cây trượng làm từ xương gấu, đầu đội lông vũ sơn phượng, trên cổ đeo một chuỗi vòng kết từ đá và xương thú. Kết hợp với động tác múa và tiếng hát, trông ông như thực sự đang giao tiếp với thần linh.
Kỳ Bạch, Hổ Tuyết và Xá Lật vội vàng đặt gáo trúc xuống, chạy tới vây quanh đống lửa.
Bộ lạc Hắc Sơn có tổng cộng 54 người, lúc này xếp thành một vòng tròn lớn quanh lửa trại, vừa hát vừa nhảy múa.
Dưới ánh lửa bập bùng, trên mặt ai cũng rạng rỡ niềm vui.
Kỳ Bạch cố gắng tìm lại những điệu múa của bộ lạc Miêu Bạch, nhưng nhanh chóng từ bỏ. Không cần động tác phức tạp, chỉ cần hòa theo tiếng ca của Dương La, tùy ý đung đưa thân thể.
Hôm nay không chỉ là ngày thu hoạch lớn, quan trọng hơn là cả 54 thành viên của bộ lạc đều mạnh khỏe đứng ở đây. Còn gì đáng vui hơn thế? Mọi người đều muốn dùng điệu múa để bày tỏ niềm hạnh phúc trong lòng.
Tối nay, ai cũng có thể ăn thịt thỏa thuê.
Một con lợn rừng nặng hàng tấn đủ để tất cả mọi người ăn no căng bụng.
Quanh đống lửa, nhóm của Kỳ Bạch có tám người: Lang Trạch, Thử Lâm, Tôn Thanh, Tôn Nguyên, Lộc Quả, Lộc Hạ và Trư Nha.
Chuyện Tôn Thanh bị trục xuất khỏi bộ lạc đã khiến mối quan hệ của cả nhóm thêm khăng khít. Đương nhiên, điều này không bao gồm Trư Nha—người đã gây ra tất cả. Nhưng hắn mặt dày, chỗ ngồi không cố định, nên cứ ngồi xuống chẳng ai đuổi được.
Mọi chuyện đã chẳng sao, nhưng ai ngờ Trư Nha vừa ăn vừa khóc rống lên: “Hu hu hu… Thịt này ngon quá, ta không muốn rời khỏi bộ lạc nữa…”
Thực ra, Trư Nha muốn nói rằng hắn nhớ nhà. Trước đây, ở bộ lạc Liêu Trư, hắn chưa bao giờ phải chịu đói. Nhưng sau lần bị Hầu Nham răn dạy, hắn không dám nhắc đến bộ lạc cũ nữa.
Tôn Thanh cực kỳ khó chịu với loại người vô dụng và hay gây chuyện như Trư Nha. Hắn đã chịu đựng đến cực hạn rồi, tất nhiên không đời nào an ủi kẻ này. Mấy người còn lại cũng có chung suy nghĩ, nên coi như không nghe thấy tiếng khóc lóc, tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Chỉ có Tôn Thanh là quay lưng về phía Trư Nha, lặng lẽ trợn trắng mắt.
Trư Nha khóc lóc một hồi, phát hiện chẳng ai buồn an ủi mình, dường như cũng thấy chán, bĩu môi rồi tiếp tục gặm miếng thịt trong tay.
Kỳ Bạch không rảnh quan tâm đến mớ ân oán giữa bọn họ. Cậu và Lang Trạch đều có chung suy nghĩ—giờ chỉ cần vùi đầu ăn. Dù sao theo cách Dương La quản lý, được ăn một bữa thỏa thuê như thế này, lần sau muốn có lại chẳng biết đến khi nào.
Lúc này, trên lửa trại của bọn họ đang nướng một tảng thịt heo vừa mới xẻ, còn trong đống than nóng có chôn một ít hạt dẻ.
Kỳ Bạch vẫn dùng con dao xương nhỏ cắt thịt để ăn. Ăn đến ngấy thì cắn một tép tỏi, khát thì uống một ngụm canh xương hầm đựng trong ống trúc. Cậu cảm thấy cuộc sống đúng là quá sung sướng, có khi ăn thêm năm cân thịt nữa cũng chẳng thành vấn đề.
Nhắc đến canh xương hầm, còn có một chuyện nhỏ. Sau khi nồi canh được hầm xong, mọi người lần lượt xếp hàng múc một ống trúc. Nhưng ai cũng thích ăn thịt, đến lượt Kỳ Bạch thì hai khúc xương lớn vẫn còn nguyên.
Kỳ Bạch chỉ cần canh và xương, không lấy thịt. Hành động này khiến Dương La tức đến phát bực. Ông thực sự thấy đứa nhỏ này có lúc rất lanh lợi, nhưng đôi khi lại cứng đầu đến mức khó hiểu.
Mọi người xung quanh cũng nhìn cậu như thể đang nhìn một kẻ ngốc, thấy cậu hớn hở bọc hai khúc xương lớn vào lá cây rồi rời đi. Nhưng nào ngờ Kỳ Bạch lại vui sướng vô cùng. Từ nhỏ cậu đã mê tủy xương, hơn nữa, phần thịt bám trên xương thường ngon hơn hẳn những chỗ khác.
Kỳ Bạch hưởng thụ đến mức híp cả mắt. Lửa trại ấm áp, bụng cũng đã căng tròn. Lúc này cậu mới cầm gậy gỗ, bắt đầu cời than lửa để lấy hạt dẻ ra.