Edit Ngọc Trúc
Những hạt dẻ này được thu thập cùng rau dại và trái cây hoang, sau đó đặt trên bãi đất trống để ai muốn thì tự do lấy. Tuy nhiên, có vẻ như các thú nhân không hứng thú lắm với loại thực phẩm phải tốn công bóc vỏ này, nên Kỳ Bạch gom một mớ vào lá cây rồi mang về bên đống lửa.
Có lẽ vì là hạt dẻ hoang dại, chưa qua chọn giống như các loại hiện đại, nên chúng khá nhỏ. Nhưng bù lại, hương vị lại vô cùng thơm ngon.
Kỳ Bạch đặc biệt thích cảm giác bóc vỏ hạt dẻ. Với cậu, đó chẳng khác nào một trò chơi may rủi. Phần lớn chỉ tìm được những hạt bình thường hoặc bị sâu ăn, nhưng nếu kiên trì bóc tiếp, thế nào cũng sẽ gặp một hạt dẻ vàng óng, tròn trịa hoàn mỹ.
Nhìn hạt dẻ vàng rực trong tay, Kỳ Bạch vui sướng bỏ vào miệng. Hương vị mềm mịn, ngọt thơm lan tỏa khiến cậu cảm thấy hạnh phúc như muốn bùng nổ. Cậu nhấm nháp chậm rãi, thậm chí còn tiếc nuối khi phải nuốt xuống.
Thấy Lang Trạch suốt cả buổi tối chỉ toàn ăn thịt, Kỳ Bạch nhặt mấy hạt dẻ tròn trĩnh đưa qua:
"Ngon lắm, ngươi có muốn thử không?"
Lang Trạch đã để ý vẻ mặt vui vẻ của Kỳ Bạch từ nãy đến giờ, nhưng không ngờ cậu lại chủ động chia sẻ món ăn yêu thích của mình. Trong lòng hắn khẽ động, cảm thấy Kỳ Bạch có lẽ chính là á thú nhân đáng yêu nhất thế gian này. Dĩ nhiên, hắn cũng không từ chối.
Chỉ là Lang Trạch vẫn chưa ăn no, cũng chẳng có kiên nhẫn bóc vỏ, nên hắn tùy tiện phủi tro rồi ném thẳng hạt dẻ vào miệng.
Kỳ Bạch chưa kịp ngăn lại thì đã nghe thấy tiếng "rắc rắc" vang lên—Lang Trạch nhai luôn cả vỏ! Không mấy chốc, hắn đã nuốt trọn hạt dẻ. Cậu lập tức lo lắng:
"Vỏ hạt dẻ không ăn được đâu! Thứ này khó tiêu hóa lắm, coi chừng đau dạ dày đó!"
Lang Trạch đã quá quen với việc Kỳ Bạch thỉnh thoảng nói ra những câu khó hiểu, hắn chỉ nhún vai, hờ hững đáp:
"Không sao, ta còn có thể cắn đứt cả xương cơ mà."
Kỳ Bạch bật cười, lập tức giật lại số hạt dẻ vừa đưa:
"Thôi khỏi! Ăn kiểu đó thì làm sao cảm nhận được hương vị? Đúng là phí của, ta không cho ngươi nữa!"
Lang Trạch cũng chẳng tranh giành, để mặc cậu lấy lại. Nhưng cảm giác đầu ngón tay Kỳ Bạch vô tình lướt qua lòng bàn tay hắn lại như in hằn rõ rệt. Lang Trạch khẽ siết tay, giữ lại chút ấm áp kia trong lòng.
Dù ngoài miệng nói cứng, nhưng sau khi lấy lại hạt dẻ, Kỳ Bạch vẫn bóc một cái bỏ vào miệng mình, rồi bóc thêm một cái thả vào bát canh xương hầm của Lang Trạch.
Hạt dẻ kết hợp với thịt vốn là một sự hòa quyện hoàn hảo. Khi Lang Trạch uống canh, cuối cùng cũng ăn phải miếng hạt dẻ thơm ngọt.
Hắn hơi sững lại, nhìn những hạt dẻ nổi lềnh bềnh trong bát, rồi quay sang phát hiện Kỳ Bạch đã cuộn tròn ngủ từ lúc nào.
Cậu biến thành hình thú, gối đầu lên khúc xương lớn mà ngủ ngon lành. Dù đang say giấc, đầu lưỡi hồng nhạt của cậu vẫn vô thức liếm môi, hai chân trước thỉnh thoảng co giật, trông hệt như đang ăn món gì ngon trong mơ.
Lang Trạch lặng lẽ nhấm nháp hương vị ngọt ngào của hạt dẻ. Có lẽ đây là món ăn ngọt ngào nhất hắn từng được nếm thử. Hắn thầm nghĩ, có lẽ suốt đời này, mình cũng không thể quên được hương vị ấy.
Ánh mắt hắn nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt, mang theo sự kiên định và một tia sắc lạnh không dễ phát hiện.
Kỳ Bạch bị lạnh đến tỉnh giấc. Cậu mở mắt, có chút mơ màng nhìn quanh.
Đống lửa trại đã tắt ngúm, chỉ còn lại tàn tro, còn con lợn rừng hôm qua thì đã bị ăn mất hơn một nửa.
Phải mất một lúc, Kỳ Bạch mới nhớ ra mình là ai và đang ở đâu.
Tốt thôi, hóa ra hôm qua cậu vừa ăn no đã ngủ quên mất. Nhìn tình trạng xung quanh, dường như không chỉ riêng cậu mà ai cũng rơi vào tình trạng tương tự. Xem ra ai cũng mệt đến mức ngủ say sưa. May mà thú nhân có thể chất mạnh mẽ, chứ nếu là con người ở Lam Tinh mà ngủ ngoài trời cả đêm thế này, sáng ra chắc chắn sẽ ngã bệnh ngay.
Kỳ Bạch chợt nhận ra tầm nhìn của mình quá thấp, lúc này mới phát hiện ra bản thân đã vô thức biến thành hình thú từ bao giờ.
Cậu loạng choạng đứng dậy. Rõ ràng không uống rượu, nhưng lại có cảm giác lâng lâng như say. Chân trước chân sau run rẩy một chút mới đứng vững. Nhớ đến bộ dạng lúc khóc lúc cười của Trư Nha tối qua, Kỳ Bạch thầm nghĩ có lẽ đúng là "rượu không say người, người tự say".
Cậu duỗi người một cách mạnh mẽ, xương cốt kêu răng rắc giòn tan. Cúi đầu nhìn xuống, mới thấy bản thân đang gối lên một khúc xương ăn dở. Thảo nào cả đêm mơ đẹp. Nhưng bây giờ thì toàn thân cậu cảm thấy nhớp nháp khó chịu.
Không xa bên cạnh, một thân hình to lớn với bộ lông xám rậm rạp đang nằm yên. Có vẻ như đối phương đã chắn gió giúp cậu suốt đêm qua.
Kỳ Bạch ngước nhìn bầu trời, rồi tò mò vươn móng vuốt nhỏ nhắn, khẽ vuốt nhẹ bộ lông xám trước mặt.
Thu tay lại, cậu mở rộng móng vuốt ra nhìn—từng sợi lông xám bay tán loạn trong không khí.
Tiểu báo tuyết cúi đầu, liếm nhẹ lớp lông trên người mình. May mà lông của cậu vẫn còn chắc chắn.
Kỳ Bạch thầm nghĩ:
"Trạch à, dạo này ta thấy ngươi ăn uống cũng không đến nỗi tệ hơn hồi chạy nạn, nhưng sao trông vẫn gầy đi? Thì ra là rụng lông à? Mà mùa đông rồi còn rụng lông thế này, không lẽ ngươi sắp hói sao…?"
Dĩ nhiên, đây là một chủ đề đầy đau lòng, nên Kỳ Bạch quyết định không bàn luận trực tiếp với Lang Trạch. Cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời còn mờ mịt, rồi khéo léo lách qua đám thú nhân đang nằm rải rác trên mặt đất, hướng về phía thác nước chạy tới.
Sáng sớm, không khí vẫn còn vương hơi nước. Hít một hơi thật sâu, Kỳ Bạch cảm thấy cơ thể mình như được thanh lọc. Bốn chân nhẹ nhàng lướt trên lớp lá rụng, trông chẳng khác nào một tinh linh rừng rậm đang lướt đi trong sương sớm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, loại bỏ hết dầu mỡ trên người, Kỳ Bạch quay trở lại quảng trường.
Lúc này, trước cửa động đã có hai chiếc nồi đá lớn đặt trên lửa, bên trong đang hầm thịt heo với rau dại. Một số tộc nhân cũng lần lượt thức dậy, nhưng tất cả đều ngầm hiểu với nhau mà không ai gây ra tiếng động quá lớn.
Kỳ Bạch thầm nghĩ, quả nhiên không sai. Khoảng thời gian có thể thỏa thích ăn thịt chỉ kéo dài đến tối hôm qua. Sáng nay tỉnh lại, mọi người lại quay về những ngày tháng thiếu thốn như cũ.