Edit Ngọc Trúc
Hôm nay ai nấy đều dậy muộn, vì thế đến khi cơm nấu xong, mặt trời đã lên cao. Những người ngủ trên quảng trường dần tỉnh lại trong ánh nắng ấm áp và mùi thơm của thức ăn. Sau khi đơn giản ăn xong bữa sáng, Dương La và Hầu Nham tập hợp mọi người lại.
“Mùa đông sắp đến rồi. Để bộ lạc có thể sống sót qua mùa đông một cách ổn định, chúng ta cần đi săn ở những vùng xa hơn. Quan trọng nhất là, chúng ta cần thêm một chuyến lấy muối.” Giọng nói của Dương La vang lên giữa đám đông.
Hầu Nham gật đầu, tiếp lời: “Lần này, không chỉ các giác thú nhân trưởng thành sẽ đi ra biển, mà ta còn chọn một số giác thú nhân nhỏ tuổi theo đội săn ra ngoài.”
Lời vừa dứt, một số giác thú nhân trẻ, bao gồm Hổ Mãnh và Ngưu Dũng, đều phấn khích xoa tay chờ đợi.
Nói là “trẻ”, thực ra bọn họ chỉ khoảng 14, 15 tuổi. Nhưng trong số các giác thú nhân bình thường, họ đã là những người lớn tuổi nhất.
Trong Hắc Sơn bộ lạc, số lượng giác thú nhân có thể tham gia săn bắn thật sự ít đến đáng thương. Trong độ tuổi chiến đấu mạnh nhất từ 16, 17 đến 50, 60, ngoài tộc trưởng Hầu Nham, chỉ có Hồ Hỏa là giác thú nhân trưởng thành duy nhất. Nhưng Hồ Hỏa cũng không thích hợp để đi săn lâu dài.
Vậy bộ lạc thực sự không còn giác thú nhân chiến đấu nào khác sao?
Hoàn toàn ngược lại. Trong số các nô lệ, không chỉ có năm giác thú nhân trưởng thành cường tráng, mà còn có năm, sáu giác thú nhân trẻ gần đến tuổi trưởng thành.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, Dương La và Hầu Nham không dám trọng dụng những người này. Hoặc đúng hơn, họ không thể để bộ lạc có cảm giác phụ thuộc vào các nô lệ.
Đây là điều khiến cả hai luôn lo lắng. Trong bộ lạc, thực lực của nô lệ vượt xa các giác thú nhân bình thường. Nếu một ngày nào đó họ liên kết lại, rất có thể sẽ lật đổ bộ lạc và biến những thú nhân bình thường thành nô lệ.
Tất nhiên, họ không biết chắc các nô lệ có thực sự muốn lật đổ bộ lạc hay không. Nhưng với tư cách là tư tế và tộc trưởng, họ phải tính toán trước mọi khả năng.
Dù lo lắng thế nào đi nữa, tình hình bộ lạc hiện tại cũng không cho phép họ né tránh. Nếu muốn săn bắt, họ không thể không để những nô lệ này tham gia.
Sau khi bàn bạc, Hầu Nham quyết định lần này sẽ mang theo một số nô lệ gần đến tuổi trưởng thành ra ngoài bộ lạc. Một phần là để thăm dò suy nghĩ của họ, phần khác là để tránh việc họ ở lại trong bộ lạc quá lâu mà sinh ra ý định phản loạn.
Trước tiên, Hầu Nham chọn ra năm người ở lại bộ lạc: Hoan Bình, Mã Thục, một giác thú nhân già tên Khuyển Liệt, cùng với hai người bị thương nặng là Hùng Phong và Hồ Hỏa.
Ba người Khuyển Liệt sẽ không tham gia săn bắt trong thời gian Hầu Nham ra ngoài. Họ có nhiệm vụ ở lại để bảo vệ bộ lạc.
Như vậy, trong đội ngũ lần này, những người từng đến biển như Lang Trạch, Tượng Du và Mã Lăng sẽ dẫn đường.
Hầu Nham quét mắt nhìn quanh rồi nói: “Những giác thú nhân trẻ nào muốn tham gia đội săn, hãy bước ra.”
Trong bộ lạc, việc được tham gia săn bắt là một vinh dự lớn đối với giác thú nhân trẻ. Ai nấy đều vô cùng háo hức.
Không ngoài dự đoán, Hổ Mãnh và Ngưu Dũng lập tức lao ra trước tiên.
Sau đó, Hầu Nham quay sang nhóm nô lệ, nói: “Lần này ra ngoài, dù là nô lệ cũng có thể tham gia đội săn. Các ngươi không cần làm mồi nhử, ta sẽ đưa mọi người trở về bộ lạc an toàn.”
Những người nô lệ trước đó còn do dự, nay lập tức sáng mắt.
Bình thường, nô lệ không được phép tham gia săn bắt. Nếu có được ra ngoài, họ cũng chỉ là mồi nhử. Trong số mười người đi, chỉ có hai người sống sót trở về đã là may mắn. Không ai ngờ lần này, tộc trưởng lại đưa ra lời hứa như vậy.
Cuối cùng, năm nô lệ giác thú nhân từ 16 đến 17 tuổi đều đứng dậy.
Điều này không khiến Kỳ Bạch bất ngờ. Điều khiến cậu sửng sốt là—vào phút cuối, Trư Nha run rẩy giơ tay lên:
“Hầu Nham tộc trưởng, ta cũng muốn đi.”
Lần này, Tôn Thanh cũng không khỏi liếc nhìn Trư Nha một cái. Dù sao, cả hai bọn họ đều là những người bị đuổi ra khỏi bộ lạc. Giờ đây, Trư Nha lại có thể đứng giữa đám đông bộ lạc, trong lòng hắn vẫn không thôi lo lắng. Nếu Hầu Nham đồng ý đưa Trư Nha ra ngoài, thì chẳng khác nào công khai thừa nhận thân phận của họ.
Trư Nha chỉ mới mười hai tuổi, thật ra không thực sự phù hợp để đi đến những nơi săn thú xa xôi. Tuy vậy, Hầu Nham vẫn quyết định sẽ dạy bảo cậu bé này cho tốt. Nếu không, với dáng vẻ nhút nhát của Trư Nha, sau này chắc chắn sẽ trở thành một phiền phức. Cuối cùng, Hầu Nham gật đầu đồng ý: “Được, nhưng nếu trên đường mà mệt mỏi, ta sẽ bỏ ngươi lại bên ngoài.”
Trư Nha rõ ràng bị lời nói của Hầu Nham dọa cho sợ. Cậu nhìn Tôn Thanh, ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu đồng ý.
Khi Trư Nha được đưa vào đội ngũ, một cô bé mười tuổi tên Báo Nguyệt cũng giơ tay muốn đi theo. Mặc dù cô bé còn rất nhỏ, nhưng cô tự tin rằng có thể đánh bại Trư Nha, cảm thấy không phục. Nhưng tiếc là đội ngũ đã có Trư Nha, khiến Hầu Nham không muốn thêm một người nữa. Báo Nguyệt yêu cầu lập tức bị Hầu Nham cự tuyệt một cách nghiêm khắc.
Cuối cùng, đội ngũ được lựa chọn đã được quyết định, và Trư Nha là một trong tổng cộng mười ba giác thú nhân.
Thú nhân trong bộ lạc luôn có tính cách quyết đoán, không thích nói nhiều. Vì vậy, sau khi chia tay, mọi người không có sự phân vân lâu dài.
Cũng giống như lần trước, không cần chuẩn bị quá nhiều vật dụng. Dương La phát cho mỗi người một miếng thịt lớn, và mọi người chỉ cần mang theo giỏ mây. Hầu Nham dẫn đầu, chuẩn bị xuất phát.
Kỳ Bạch là á thú nhân, đương nhiên sẽ không tham gia vào việc săn thú. Cậu đứng giữa đám người, nhìn Lang Trạch, cảm thấy trong lòng có chút uất ức.
Từ khi cậu bước vào thế giới này, luôn ở bên Lang Trạch. Đối với cậu, Lang Trạch không chỉ là người đã cứu mạng cậu, mà còn là người thân cận nhất trong thế giới này. Cậu chưa từng xa cách Lang Trạch quá mười hai tiếng đồng hồ. Nghĩ đến việc Lang Trạch có thể phải rời đi hơn mười ngày, trong lòng cậu cảm thấy vắng vẻ.
Lúc này, Lang Trạch quay đầu, ánh mắt nhìn Kỳ Bạch đầy mong đợi. Cảm giác như có gì đó trong lòng Kỳ Bạch bị gãi nhẹ. Lang Trạch hơi lúng túng, nhưng vẫn gật đầu về phía cậu.
Kỳ Bạch không nhận ra sự khẩn trương của Lang Trạch, nhưng khi thấy Lang Trạch gật đầu, cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, dùng miệng hình nói: "Ta chờ ngươi trở về."