Edit Ngọc Trúc
Lúc này, Hầu Nham đã dẫn đầu rời khỏi bộ lạc. Kỳ Bạch cũng không rõ Lang Trạch có hiểu được lời mình nói hay không, nhưng cậu tin chắc rằng bọn họ nhất định sẽ an toàn trở về.
Lúc này vẫn chưa đến trưa, những người còn lại trong bộ lạc phải gánh vác công việc càng nặng nề hơn.
Họ cần phải nhanh chóng xử lý những con lợn rừng, chỉ giữ lại một con làm thực phẩm, còn năm con đã chết thì đem đi ướp. Sáu con lợn rừng còn sống sau một đêm cũng đã yếu ớt gần như sắp chết, vì thế thời gian của họ vô cùng gấp rút.
Mảnh đất trống vừa được dọn sạch hôm qua, giờ đây lại phát huy tác dụng lớn.
Trên khu đất trống trong bộ lạc, ba con lợn rừng đang được lột da và xẻ thịt cùng lúc.
Kỳ Bạch ngồi xổm xuống, tay chạm vào lớp da lông của lợn rừng. Khác với lợn nhà có bộ lông thưa thớt, lợn rừng lại được bao phủ bởi lớp lông dài màu nâu, hơn nữa chúng còn thích lăn lộn trong bùn, khiến lớp da càng trở nên thô ráp. Sờ vào không hề dễ chịu, nhưng số da thú này lại là thứ mà Hắc Sơn bộ lạc đang rất cần, vì thế dù chỉ một mẩu cũng không thể lãng phí.
Việc lột da trong bộ lạc thường do những thú nhân có kinh nghiệm đảm nhận, nhưng vì lợn rừng có kích thước quá lớn, nếu để một người làm thì sẽ mất quá nhiều thời gian. Vì vậy, mỗi con lợn rừng đều có một nhóm người vây quanh, những thú nhân dày dạn kinh nghiệm sẽ hướng dẫn những thú nhân trẻ tuổi cùng thực hiện.
Những công việc nặng như thế này vốn không cần tư tế Dương La ra tay, nhưng hiện tại trong bộ lạc không có nhiều người có thể làm, vì thế hắn chỉ có thể cởi bỏ bộ trang phục trên người, cầm dao xương và tự mình ra trận.
Dưới sự chỉ huy của Dương La, mọi người đặt một con lợn rừng nằm ngay ngắn trên mặt đất. Hắn trèo lên lưng con lợn, cầm dao xương rạch một đường dài từ cổ xuống đến đuôi.
Sau khi xác nhận vết rạch đã ổn, Thỏ Nha và Ngưu Khê tiến lên, cầm dao xương cẩn thận tách từng lớp da ra khỏi cơ thể lợn rừng. Ngay cả phần tứ chi cũng không bị làm hư hại, mà được lột ra theo một hướng nhất định để giữ nguyên vẹn bộ da.
Trong bộ lạc hiện tại có không ít người sở hữu dao xương. Một số người giống như Kỳ Bạch và Dương La, mang theo dao xương bên mình trong những ngày chạy loạn. Số còn lại thì mới chế tạo dao xương sau khi đến Hắc Sơn bộ lạc.
Trình độ phát triển của các bộ lạc trong thế giới thú nhân vẫn còn rất hỗn loạn.
Ví dụ như Hắc Sơn bộ lạc, hiện tại vẫn duy trì chế độ sở hữu chung, mọi người cùng lao động và cùng hưởng thụ thành quả. Tuy nhiên, tộc nhân ở đây đến từ nhiều bộ lạc khác nhau, mà đa số các bộ lạc bên ngoài đã thực hiện chế độ sở hữu tư nhân. Điều này khiến việc duy trì hoàn toàn chế độ công hữu ở Hắc Sơn bộ lạc trở nên bất khả thi.
Vì vậy, khi thấy tộc nhân dành thời gian rảnh để chế tạo công cụ từ xương và đá, Dương La cũng không can thiệp, hắn chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, chưa từng yêu cầu họ nộp lên bộ lạc.
Tất nhiên, do nguồn thức ăn hiện tại rất khan hiếm, nên xương từ những con mồi săn được sẽ không thể dùng làm dao xương. Nhưng trong rừng núi, chỉ cần chú ý quan sát thì vẫn có thể nhặt được xương cốt của một số động vật đã chết. Không ít người mang những mẩu xương này về bộ lạc, mài giũa thành dao xương để sử dụng.
Những con dao xương làm từ xương nhặt được trong rừng dĩ nhiên không thể sắc bén như dao xương của Kỳ Bạch, nhưng để cắt thịt và lột da trong sinh hoạt hàng ngày thì vẫn đủ dùng.
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng lớp da lợn rừng được lột ra, trải rộng như một tấm thảm lớn trên mặt đất, để lộ toàn bộ cơ thể gầy nhưng rắn chắc của con lợn.
Tuy nhiên, lột da chỉ mới là bước khởi đầu, việc xử lý da thú và ướp thịt mới thực sự là thử thách lớn đối với mọi người.
Lần này, không chỉ có da của những con lợn rừng vừa săn được, mà Dương La còn đem toàn bộ số da thú tích trữ trước đó ra, muốn nhân cơ hội này xử lý tất cả cùng một lúc.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạch chứng kiến quá trình thuộc da trong bộ lạc. Vì mọi người đến từ các bộ lạc khác nhau nên phương pháp thuộc da cũng không giống nhau. Dương La lúc này không có thời gian để phân biệt phương pháp nào tốt hơn, liền chia số da thú thành nhiều phần, giao cho những á thú nhân có kinh nghiệm chế tác riêng.
Kỳ Bạch nhìn thấy đủ kiểu phương pháp thuộc da kỳ lạ: có người dùng tro, có người dùng cát, cũng có người giống như Lang Trạch sử dụng nước từ cây cỏ. Tuy nhiên, mỗi người lại dùng loại cây khác nhau. Cảnh tượng này khiến cậu cảm thấy rất thú vị, bắt đầu mong chờ thành phẩm từ những phương pháp khác nhau này.
Trong khi mọi người bận rộn xử lý da lợn rừng, bọn trẻ trong bộ lạc cũng không ngồi yên. Chúng chạy tới chạy lui trong rừng, hái những chiếc lá lớn, rồi mang về trải đều trên quảng trường, chuẩn bị sẵn chỗ để đặt thịt heo sau khi được cắt ra.
Kỳ Bạch cũng không rảnh rỗi, cậu cùng Thử Lâm và Hồ Hỏa ngồi dưới gốc cây lớn giữa quảng trường, không ngừng đan dây cỏ. Những sợi dây này sẽ dùng để phơi khô thịt lợn sau khi ướp.
Những thú nhân bị thương nhẹ thì đi theo Khuyển Liệt đến rừng trúc để đốn tre. Điều này khiến Hùng Phong, kẻ bị thương nặng phải ở lại bộ lạc, cảm thấy bứt rứt không yên. Cuối cùng, Thử Lâm không chịu nổi cảnh hắn cứ đi tới đi lui trước mặt, liền nói:
"Nếu không có việc gì làm thì đi rút một ít dây leo về đây, chúng ta đang cần thêm."
Nghe vậy, Hùng Phong lập tức vui vẻ nhận nhiệm vụ. Thấy hắn đi rồi, Thử Lâm vẫn chưa yên tâm, dặn với theo:
"Cẩn thận tay đấy!"
"Biết rồi, được thôi!" Hùng Phong vừa đi vừa đáp liên tục.
Cảnh tượng này khiến Hồ Hỏa đứng bên cạnh cười khoái chí. Thử Lâm lập tức lườm hắn:
"Cười cái gì mà cười?"
Hồ Hỏa không hề giận, nhún vai đáp: "Ta thích cười, chẳng lẽ ngươi cũng muốn quản?"
Thử Lâm bĩu môi: "Hừ, ai thèm quản ngươi, cười thì cứ cười đi!"
Hồ Hỏa cười tinh nghịch, còn chớp mắt với Kỳ Bạch, khiến cậu cũng bật cười theo.
Lúc Hùng Phong trở về, liền thấy Thử Lâm đang giận dỗi một mình, còn hai người kia thì cười cợt trông rất đáng nghi. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, đặt đống dây leo vừa lấy được xuống đất, nghĩ nghĩ một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh, dùng tay trái chưa bị thương để giúp họ đan dây cỏ.