Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch nhìn mọi người đùa giỡn mà trong lòng cũng thấy vui lây, đặc biệt là với Hồ Hỏa. Thực ra, Hồ Hỏa vẫn còn khá trẻ, trông chừng chưa đến 30 tuổi. Nhưng so với Thử Lâm – người trẻ hơn hắn vài tuổi mà lại hoạt bát, cởi mở – thì Hồ Hỏa có vẻ trầm lặng hơn rất nhiều. Hắn ít khi giao lưu với người trong bộ lạc, lúc nào cũng mang dáng vẻ nặng nề, như đang đeo trên lưng gánh nặng vô hình. Vậy mà bây giờ, có vẻ hắn đã dần buông lỏng hơn đôi chút.
Lúc này, Khuyển Liệt và Hoan Bình kéo theo những cây trúc dài về tới bộ lạc.
Vừa đặt cây trúc xuống, Khuyển Liệt vừa nói:
“Sợ chậm trễ công việc của các ngươi, nên hai chúng ta chặt nhanh mấy cây trước, mang về trước hai cây.”
Dương La đang bận rộn nên không để ý đến chuyện này. Hơn nữa, ý tưởng dùng cây trúc để phơi thịt vốn dĩ là của Kỳ Bạch, nên từ trước, Dương La đã dặn Khuyển Liệt cứ mang cây trúc về giao cho Kỳ Bạch xử lý.
Kỳ Bạch lập tức chạy đến đón:
“Khuyển Liệt gia gia, các ngươi về thật đúng lúc! Da lợn rừng cũng gần như xử lý xong rồi, lúc này có cây trúc là vừa hay có thể dùng ngay.”
Khuyển Liệt cười hiền lành, hỏi:
“Ngươi định đặt cây trúc ở đâu? Có cần chúng ta đi lấy thêm mấy tảng đá lớn về đè cho chắc không?”
“Không cần đâu.” Kỳ Bạch đã có sẵn kế hoạch.
Lần này, họ không chỉ ướp vài chục hay vài trăm cân thịt mà là nguyên cả mười hai con lợn rừng. Một con sẽ được giữ lại làm thức ăn tươi, nhưng còn lại mười một con cũng sẽ cho ra hàng ngàn cân thịt.
Những giá phơi nhỏ trước đây mà Hồ Hỏa hay dùng để phơi da thú hiển nhiên là không đủ. Vì vậy, Kỳ Bạch mới nhờ Khuyển Liệt đi chặt trúc, bởi cây trúc không chỉ chắc chắn mà còn dài đến hai ba mươi mét.
Cậu chỉ về phía hai gốc cây to giữa quảng trường:
“Khuyển Liệt gia gia, phiền ngài và Hoan Bình mỗi người leo lên một cây, bọn ta ở dưới đưa trúc lên, các ngươi đặt chúng lên hai nhánh cây này là được.”
Khuyển Liệt ngước nhìn rồi cười đáp:
“Chuyện nhỏ!” Nói rồi liền nhanh chóng trèo lên cây.
Kỳ Bạch quay sang Hoan Bình, nào ngờ đối phương chỉ cười, xua tay rồi nhanh chóng dùng một tay giữ cây trúc, một tay bám vào thân cây, thoáng chốc đã trèo lên nhánh cây cách mặt đất ba bốn mét.
Chờ Hoan Bình đứng vững, Kỳ Bạch vội vàng đưa đầu kia của cây trúc cho Khuyển Liệt. Hai người trên cây điều chỉnh một chút, cây trúc liền vững vàng nằm ngang giữa hai nhánh cây.
Hồ Hỏa đứng dưới nhìn mà không khỏi reo lên:
“Kỳ Bạch, ngươi thật thông minh! Thế này thì phơi thịt sẽ tiện hơn nhiều!”
Kỳ Bạch cũng rất hài lòng. Ban đầu, cậu còn lo lắng cây trúc không đủ chắc, đã tính đến việc dùng dây cỏ cố định thêm. Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ không cần thiết nữa.
Khuyển Liệt và Hoan Bình đặt xong cây trúc liền lập tức trở lại rừng trúc. Bọn họ muốn chặt thêm nhiều cây hơn nữa, vì trong lòng Khuyển Liệt đã tính toán xong, hai gốc cây to kia có thể treo được không ít trúc.
Còn Kỳ Bạch thì chạy đến chỗ Dương La, chỉ cây trúc cho hắn xem. Đúng lúc này, Dương La cũng vừa lột xong gần hết da của một con lợn rừng, chỉ còn lại phần bụng áp sát mặt đất.
Thấy thế, Dương La quyết định không để Kỳ Bạch quay lại đan dây cỏ nữa mà giữ cậu lại giúp một tay ướp thịt. Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạch tận mắt thấy một con mồi lớn đến vậy bị xẻ thịt, trong lòng không khỏi quan sát kỹ.
So với lợn nhà có nhiều mỡ, lợn rừng chủ yếu toàn là thịt nạc đỏ tươi, nhìn qua là biết chúng có sức mạnh và độ săn chắc vượt trội.
Muối để ướp thịt là thứ quý giá nhất trong bộ lạc. Ai cũng biết rằng phải dùng thật nhiều muối thì thịt mới không bị hỏng, nhưng bộ lạc bình thường thì lấy đâu ra nhiều muối đến vậy?
Mọi người đều lấy một tảng thịt lớn, chỉ ướp bằng một ít muối. Dù có hơi ôi thiu một chút cũng không sao, chỉ cần giữ được đến khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, thịt sẽ bị đông cứng lại và không còn lo bị hỏng nữa.
Nhưng năm nay lại khác. Nhờ Kỳ Bạch phát hiện ra muối trong nước biển, Hắc Sơn bộ lạc cuối cùng cũng không còn thiếu muối nữa. Vì vậy, lần này khi ướp thịt, Dương La quyết định sẽ dùng nhiều muối hơn bình thường.
Dương La lấy ống trúc đựng muối từ trong hang đá ra. Hắn tìm một vài chiếc lá lớn, sạch sẽ trên mặt đất, rồi chậm rãi đổ muối lên đó.
Lúc này, mọi người liền ngồi quây quần quanh những chiếc lá phủ muối, mỗi người đều có một phần nhỏ trong tầm tay. Cảnh tượng này trông giống như những người nông dân ngồi quây quần bên bếp lò ở nông thôn để làm việc. Chỉ tiếc rằng, mặt đất dưới họ không hề ấm áp.
Khi Kỳ Bạch thấy Ngưu Khê cầm dao xương, vừa chạm vào là đã cắt ngay một tảng thịt lớn, cậu liền vội vàng đề nghị với Dương La:
“Tư tế gia gia, lát nữa số thịt này đều sẽ được treo lên trúc để phơi, con nghĩ tốt nhất mỗi miếng nên cắt nhỏ lại, khoảng năm cân một khối. Nếu không, con lo rằng sức nặng sẽ làm cây trúc và dây cỏ bị đứt.”
Sự lo lắng của Kỳ Bạch không phải là không có lý. Những cây trúc dài hai, ba mươi mét đó hoàn toàn không có vật đỡ ở giữa, trong khi thịt sẽ phải treo ngoài trời nhiều ngày. Nếu chẳng may dây cỏ bị đứt, thì toàn bộ thịt sẽ rơi xuống đất, gây tổn thất không nhỏ.
Dương La thắc mắc:
“‘Sức nặng’ là gì?”
Kỳ Bạch suy nghĩ một lúc, nhưng không tìm được từ nào thích hợp để giải thích, liền cầm một sợi dây cỏ bên cạnh, dùng sức kéo đứt, rồi nói:
“Chính là thế này! Nếu treo quá nhiều thịt lên cây trúc, có thể nó sẽ bị gãy, mà dây cỏ cũng có thể đứt. Nếu ta cắt thịt nhỏ hơn một chút, sẽ không phải lo lắng về chuyện đó.”
Dương La cau mày suy nghĩ. Thực ra, hắn muốn để nguyên thịt thành những tảng lớn là để tiết kiệm muối.
Dù đã quyết định sẽ dùng nhiều muối hơn, nhưng ai cũng biết rằng, một tảng thịt lớn và một miếng thịt mỏng sẽ hấp thụ lượng muối khác nhau. Dương La vốn là một trong số ít thú nhân biết tính toán trong bộ lạc, nên chuyện này hắn đương nhiên hiểu rõ. Nhưng hắn cũng biết rằng, cắt thịt thành miếng nhỏ thì ướp sẽ đều và tốt hơn.
Sau một lúc cân nhắc, Dương La hỏi:
“Đội săn thú có thể tiếp tục ra biển lấy thêm muối không?”