Edit Ngọc Trúc

Vì chưa từng tận mắt thấy biển rộng, trong lòng Dương La vẫn có chút lo lắng.

Kỳ Bạch gật đầu chắc nịch:
“Tư tế gia gia cứ yên tâm, tộc trưởng gia gia đã dẫn theo rất nhiều giác thú nhân đi cùng. Họ nhất định sẽ mang về thật nhiều muối, ngài không cần lo lắng về chuyện này. Hơn nữa, nếu cắt thịt thành từng miếng có trọng lượng bằng nhau, sau này khi tính toán khẩu phần ăn cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”

Cuối cùng, Dương La cũng đồng ý với đề nghị của Kỳ Bạch. Dù sao thì lượng muối này cũng không hề lãng phí, ướp thịt kỹ một chút thì khi nấu sẽ không cần cho thêm muối nữa, mà muối đó cuối cùng cũng sẽ đi vào bụng tộc nhân cả thôi.

Điều khiến Dương La thay đổi quyết định nhất chính là lời Kỳ Bạch nói về việc dễ tính toán. Nhìn số lượng thịt chồng chất trước mặt, hắn cũng hiểu rằng, khi thu gom lại sau khi phơi khô, đây sẽ là một vấn đề không nhỏ.
“Được rồi, cứ làm theo lời ngươi.”

Vì cả ba con lợn rừng đều được xử lý cùng lúc, Dương La gọi ba người phụ trách cắt thịt lại, cẩn thận chỉ cho họ cách chia thịt sao cho đồng đều về kích thước và trọng lượng. Đây là lần đầu tiên Ngưu Khê và những người khác làm việc một cách tỉ mỉ như vậy, ai nấy đều tập trung lắng nghe, mỗi người còn cầm theo một miếng thịt để làm mẫu tham khảo.

Ngưu Khê là người cắt thịt con lợn rừng trước mặt Kỳ Bạch. Thịt để ướp không thể dính nước, nếu không sẽ dễ bị thối. Nhưng đối với người Hắc Sơn bộ lạc, họ vốn không có thói quen rửa thịt, nên điểm này không cần phải lo lắng.

Dao xương của Ngưu Khê không quá sắc bén, nhưng dưới tay nàng, nó lại trở nên linh hoạt như một lưỡi dao sắc bén thực thụ. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng lướt dao vào phần tiếp giáp giữa thịt và xương, cắt một miếng thịt theo đúng kích cỡ Dương La yêu cầu. Khi đã có miếng đầu tiên làm chuẩn, công việc sau đó trở nên dễ dàng hơn. Ngưu Khê càng cắt càng thuần thục.

Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, công việc cũng dần tăng tốc.

Các ấu tể ngồi xổm bên cạnh Ngưu Khê, mỗi khi nàng cắt xong một miếng thịt, bọn nhỏ liền nhanh chóng mang đến đặt lên những chiếc lá lớn dùng làm thớt.

Kỳ Bạch và những người khác nhận thịt, rắc muối đều lên từng miếng, sau đó dùng xiên tre đâm một lỗ lớn trên đầu miếng thịt, rồi xỏ dây cỏ đã chuẩn bị sẵn qua đó.

Lúc này, đám nhỏ lại nhanh chóng mang từng miếng thịt đã buộc dây đến chỗ Hùng Phong dưới tán cây. Hùng Phong ở hình người cao gần hai mét, chỉ cần một tay là có thể dễ dàng đưa thịt cho những ấu tể đang trèo trên cành cây.

Các ấu tể sẽ mắc thịt lên những thanh trúc đặt trên chạc cây, nhẹ nhàng nâng lên để sắp xếp sao cho gọn gàng. Nếu thịt treo quá sát nhau, Hùng Phong sẽ dùng một cành trúc gạt nhẹ để đảm bảo khoảng cách giữa các miếng.

Một dây chuyền muối thịt hoàn chỉnh cứ thế vận hành trơn tru. Hiệu suất ngoài mong đợi, đến khi trời vừa chập tối, mọi người đã xử lý xong toàn bộ năm con lợn rừng.

Ngẩng đầu nhìn ra quảng trường, có thể thấy giữa hai gốc đại thụ đã treo năm thanh trúc lớn, trên đó chất đầy thịt muối.

Từ xa nhìn lại, chúng trông chẳng khác nào một giàn nho trĩu quả, khiến ai nhìn cũng thèm thuồng.

Ngay khi năm con lợn vừa được ướp xong, Kỳ Bạch bỗng nghe thấy bụng mình kêu ọc ọc. Âm thanh đó như có tính lan truyền, chỉ chốc lát sau, trong đám đông cũng vang lên những tiếng bụng réo liên hồi.

Không biết ai bật cười trước, rồi cả đám người cùng phá lên cười theo.

Ở thế giới thú nhân, tiếng bụng kêu chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Mọi người cười không chỉ vì đói mà còn vì niềm vui của một ngày lao động hiệu quả.

Dù ai cũng đã bận rộn suốt cả buổi trưa, nhưng Hổ Tuyết và Xá Lật vẫn chưa được nghỉ ngơi. Là những á thú nhân phụ trách nấu ăn, họ không hề than phiền gì. Được tư tế tin tưởng giao trọng trách nấu cơm cho bộ lạc là một niềm vinh dự. Vì thế, dù có vất vả hơn nữa, họ vẫn sẵn sàng làm.

Nhân lúc rảnh rỗi, Kỳ Bạch đi đến vách đá bên phải hang động để kiểm tra sáu con lợn rừng còn lại.

Hắn cầm một nhánh cây chọc thử từ xa, nhưng đáng tiếc phát hiện rằng trong sáu con lợn này, hai con đã tắt thở, bốn con còn lại dường như cũng không sống được lâu. Đám cỏ dại mà hắn đặt trước mặt chúng vào buổi trưa vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị động đến.

Điều này cũng không thể trách chúng. Suốt cả buổi chiều, đám thú nhân đã ngang nhiên ướp thịt đồng loại của chúng ngay trước mắt. Nếu đổi lại là Kỳ Bạch, có lẽ hắn cũng đã sợ chết khiếp rồi.

Thấy lợn rừng sắp không trụ nổi, Kỳ Bạch không bận tâm thêm mà quay lại chỗ nồi đá, báo cáo tình hình với Dương La.

Dương La trầm ngâm một lát rồi nói:
“Hai con đã chết thì tối nay xử lý luôn. Bốn con còn lại, sáng sớm mai chúng ta sẽ ướp tiếp.”

Kỳ Bạch gật đầu, thấy nồi đá vẫn chưa nấu xong liền tranh thủ đi vào rừng. Nếu buổi tối còn phải làm việc tiếp, thì khoảng thời gian này là lúc duy nhất hắn có thể tranh thủ làm việc riêng.

Hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba kể từ khi Kỳ Bạch và Lang Trạch xử lý da thú lần đầu bằng thảo dược, giờ là lúc cần bôi thêm một lớp thảo nước nữa.

May mắn là Lang Trạch đã hái sẵn khá nhiều nguyên liệu. Vì hắn là nô lệ, không tiện giữ đồ đạc riêng nên số nguyên liệu dư ra đều để ở chỗ ngủ của Kỳ Bạch. Còn những loại Lang Trạch chưa kịp chuẩn bị, hắn đã nói trước vị trí của chúng cho Kỳ Bạch từ khi rời bộ lạc.

Nhờ những ngày qua đã quen dần với việc thu thập thảo dược, Kỳ Bạch không còn là kẻ vô dụng, đi ngang qua cây thuốc mà không nhận ra như trước nữa. Dựa theo chỉ dẫn của Lang Trạch, hắn nhanh chóng gom đủ nguyên liệu cần thiết.

Mang đống thực vật thu thập được về bộ lạc, Kỳ Bạch nghiền nát chúng rồi trộn lẫn lại, sau đó mang hỗn hợp này đến chỗ phơi da thú bên ngoài vách đá. Hắn cẩn thận bôi từng chút thảo nước lên da thú. Cũng may cả hắn và Lang Trạch đều không có quá nhiều da, nên việc này cũng không mất nhiều thời gian.

Nhìn tấm da của mình, rồi so sánh với những tấm da mà mọi người trong bộ lạc đang xử lý, Kỳ Bạch cảm thấy của mình vẫn là tốt nhất. Hắn tiến lại gần ngửi thử—ừm, tuy vẫn chưa có mùi thơm như Lang Trạch từng nói, nhưng ít nhất, mùi hôi thối ban đầu cũng đã gần như biến mất hoàn toàn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play