Edit Ngọc Trúc
Đột nhiên, có người hét lớn: “Lại có người trở về!”
Kỳ Bạch vội vàng đẩy đám đông ra, liền nhìn thấy trên nền tuyết mịn, một con sói một sừng toàn thân đẫm máu đang kéo theo một con trâu rừng khổng lồ, từng bước một tiến về phía bộ lạc.
Khung cảnh này quá mức chấn động, cũng quá mức huyền ảo, khiến Kỳ Bạch sững sờ nhìn, nhất thời quên mất phải tiến lên.
Không biết ai đó kích động kêu to: “Là Lang Trạch! Lang Trạch đã săn được một con trâu rừng trở về!”
“Thần thú phù hộ!”
“Lang Trạch!”
Tiếng hoan hô rung trời vang lên giữa đám đông, sự nhiệt huyết ấy dường như có thể hòa tan cả bầu trời tuyết bay. Không ai hay biết, trong khoảnh khắc ấy, những tàn lửa yếu ớt cuối cùng cũng hòa vào bóng đêm đen kịt.
Không ai biết Lang Trạch tìm thấy con trâu rừng này ở đâu, bởi ngay cả những giác thú nhân dày dạn kinh nghiệm như Hầu Nham và Khuyển Liệt cũng chưa từng phát hiện dấu vết của loài trâu rừng lớn như vậy xung quanh bộ lạc.
Nhưng cũng không ai cho rằng Lang Trạch chỉ dựa vào may mắn. Một con trâu rừng khổng lồ thế này, ngay cả Hầu Nham có gặp cũng chưa chắc có thể săn giết và mang nó về bộ lạc.
Thế nhưng Lang Trạch đã làm được. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong trận tỷ thí này, Lang Trạch chính là giác thú nhân mạnh nhất, hoàn toàn xứng đáng với vị trí đứng đầu.
Giữa lúc mọi người đang chúc mừng, chỉ có Dương La cảm thấy từng đợt lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Dương La, đôi mắt như biển sâu của Lang Trạch hơi nâng lên, đối diện thẳng với hắn. Trong ánh mắt ấy, sự hung bạo đã không còn bị che giấu.
Lang Trạch đang thị uy.
Dương La có thể khẳng định điều đó.
Sau một thời gian dài ngủ đông, cuối cùng hắn cũng để lộ nanh vuốt của mình.
Tầm mắt của Lang Trạch vẫn dừng ở nơi xa, nhưng khóe mắt đã bắt gặp một bóng người lao về phía hắn như một viên đạn pháo.
Kỳ Bạch đã hoàn hồn, vui mừng lao tới, nhón chân, hai tay ôm chặt lấy đầu của cự lang: “Lang Trạch, ta biết ngươi nhất định sẽ trở về đúng hẹn! Ngươi quả nhiên đã làm được, thật sự quá lợi hại!”
Kỳ Bạch có dáng người cao khoảng một mét tám mươi mấy, so với á thú nhân đã xem như khá cao, nhưng vẫn thấp hơn Lang Trạch ở hình người đến mười mấy centimet, càng không cần nói đến hình thú của Lang Trạch, vốn cao hơn hai mét.
Lang Trạch hơi nâng chân sau, dường như sợ quấy nhiễu á thú nhân đang ôm lấy hắn.
Nhưng nếu Kỳ Bạch chỉ ôm thôi thì không sao, vấn đề là sau khi nói xong câu kia, hắn lại vùi đầu thật sâu vào lớp lông của Lang Trạch, không ngừng cọ xát khuôn mặt, thậm chí còn không nhịn được mà hít hà vài hơi…
Kỳ Bạch sung sướng vùi mình trong lớp lông mềm mịn. Từ nhỏ hắn đã không được phép nuôi thú cưng, thậm chí cả hoa cỏ cũng không có, vì vậy mỗi lần nhìn thấy người khác điên cuồng ôm mèo, ôm chó trong video, hắn đều vô cùng ghen tị.
Mặc dù dần thích nghi với hình thú của mình, thỉnh thoảng cũng ôm cái đuôi của chính mình chơi đùa, nhưng cảm giác đó nào có thể so với ôm một sinh vật khác? Huống hồ Lang Trạch ở hình thú cao lớn và uy phong như vậy, hắn đã thèm thuồng từ lâu, cuối cùng cũng bắt được cơ hội, nhất định phải tranh thủ hít hà cho thỏa thích!
Thế nhưng khi Kỳ Bạch còn chưa tận hưởng đủ, đầu của hắn đã bị đẩy nhẹ ra. Hắn đành tiếc nuối buông tay.
Lúc này, mọi người đã tụ tập xung quanh, vây quanh cự lang và con trâu rừng. Kỳ Bạch nghe thấy những tiếng kinh hô của các tiểu thú nhân, thấy không ít người mang ánh mắt kính nể nhìn Lang Trạch. Giờ đây, không ai quan tâm đến thân phận nô lệ của Lang Trạch nữa, chỉ còn sự kính sợ thuần túy dành cho kẻ mạnh.
Lang Trạch trở lại hình người, mang theo hơi lạnh thấu xương, bước về phía trung tâm quảng trường giữa vòng vây của đám đông.
Dương La cố tỏ ra trấn định, đứng đối diện với Lang Trạch.
Cả ngày hôm nay, hắn vẫn suy nghĩ cách đối phó với kết quả tỷ thí. Nhưng dù thế nào, hắn cũng không ngờ rằng Lang Trạch – người thoạt nhìn mới thành niên, vóc dáng không quá cường tráng – lại sở hữu thực lực mạnh mẽ đến vậy.
Lúc này, trong lòng Dương La chỉ còn sự hối hận. Hắn hối hận vì đã để đám nô lệ gia nhập bộ lạc. Hắn đáng lẽ chỉ nên duy trì cuộc sống bình thường của các thú nhân nơi đây. Nhưng bây giờ, hối hận cũng chẳng thể thay đổi được gì. Hắc Sơn bộ lạc đã trở thành một chỉnh thể, muốn tách ra là điều không thể.
Dương La giờ đây nhận thức rõ ràng rằng mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Hắn dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Lang Trạch trưởng thành, rồi giẫm hắn dưới chân.
Trái ngược với sự lo lắng của Dương La, Hầu Nham lại có cảm xúc hoàn toàn khác. Dù ngạc nhiên trước thành tích của Lang Trạch, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự thấu hiểu. Trong những ngày cùng Lang Trạch săn bắn, hắn đã mơ hồ nhận ra sự khác biệt ở người thanh niên này. Thứ Lang Trạch thiếu chỉ là thời gian và kinh nghiệm.
Hầu Nham thở dài trong lòng. Nếu Lang Trạch không phải nô lệ mà là một thú nhân bình thường, hắn chắc chắn sẽ trở thành chiến sĩ mạnh nhất trong bộ lạc. Nhìn ánh mắt tôn kính của mọi người dành cho Lang Trạch, ngay cả với tư cách tộc trưởng, Hầu Nham cũng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy…
Dương La vô thức nhích lại gần Hầu Nham, nhưng sự trầm mặc của hắn cũng không khiến Dương La cảm thấy an tâm. Dù hắn không cam lòng đến đâu, hiện tại hắn cũng không có đường lui.
Ánh mắt Lang Trạch như thực chất, chặt chẽ khóa chặt lấy hắn. Bây giờ, hắn chỉ có thể nhanh chóng công bố kết quả tỷ thí theo đúng thỏa thuận.
Kết quả bên phía giác thú nhân rõ ràng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thành tích của Lang Trạch không ai có thể tranh cãi, hắn giành vị trí đứng đầu. Hoan Bình xếp thứ hai, hai giác thú nhân nô lệ ấu tể giành vị trí thứ ba và thứ tư, còn Hổ Mãnh – không ngoài dự đoán của mọi người – đứng thứ năm.
Riêng Trư Nha, người vốn được chọn tham gia tỷ thí ngay từ đầu, chỉ săn được một con chuột đồng nên không bất ngờ khi bị xếp hạng cuối. Nhưng ngay cả Hổ Mãnh cũng không rảnh để cười nhạo hắn, bởi giờ đây hắn đang sùng bái mà đi theo Lang Trạch.
Ngoài ra, có một chuyện thú vị nho nhỏ: Mã Thục và Mã Lăng cùng săn được một con sơn dương, nhưng vì cả hai chỉ mang về một con mồi nên bị xếp sau Hổ Mãnh.