Edit Ngọc Trúc
Thử Lâm ban đầu nghĩ rằng mình ít nhất cũng có thể thắng được Kỳ Bạch, một nhóc con mà thôi, nhưng không ngờ vẫn thua. Hắn hơi ủ rũ gật đầu:
"Ngươi đi đi, không cần bận tâm đến ta."
Kỳ Bạch nhìn Thử Lâm, bật cười rồi khoác lên lưng chiếc giỏ mây của mình:
"Ta sẽ quay lại ngay, đừng có nói như ta sắp bỏ rơi ngươi vậy."
Khi trở lại bộ lạc, Kỳ Bạch phát hiện mấy lão thú nhân ở lại trông coi bộ lạc đang cười nói vui vẻ, tay chân thoăn thoắt ướp những con mồi mà đội săn mang về. Vài đứa trẻ con vây quanh, lon ton giúp đỡ.
Trước mặt bọn họ, một khoảng đất trống lớn đã được dọn sạch, trên đó chất đống không ít thức ăn.
Thấy Kỳ Bạch trở về, Dương La thu lại nụ cười, trong khi đó tộc trưởng Hầu Nham lại vui vẻ lên tiếng:
"Báo Bạch đã về rồi! Đặt đồ ăn của ngươi ở đây đi. Để phân chia rõ ràng cho từng người, tư tế Dương La đã tự tay dọn ra một khoảng đất riêng cho các ngươi."
Nghe vậy, Dương La chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn bỗng thấy may mắn vì chưa từng có ý định nhận Kỳ Bạch làm học trò. Một kẻ như vậy căn bản không thể trở thành tư tế.
Kỳ Bạch chẳng hề tức giận. Dương La dù cố chấp nhưng Kỳ Bạch hiểu rằng, thay đổi một người được bồi dưỡng làm tư tế từ nhỏ là điều không hề dễ dàng. Trong suy nghĩ của Dương La, một thú nhân khi đã mang dấu vết nô lệ thì vĩnh viễn không thể ngang hàng với thú nhân bình thường. Chỉ khi có sự phân cấp chặt chẽ, bộ lạc mới đoàn kết và mạnh mẽ hơn trong chiến đấu.
Nhưng ít nhất, Dương La cũng sẵn sàng chấp nhận một số thay đổi. Nếu không, hắn hoàn toàn có thể thẳng thừng bác bỏ đề nghị của Kỳ Bạch mà không ai dám thắc mắc.
Kỳ Bạch mỉm cười với đám người Hầu Nham, hiểu rằng lúc này không nên chọc giận Dương La. Hắn lặng lẽ đặt khoai lang xuống, sau đó lại khoác đòn gánh lên lưng, nhanh chóng rời khỏi bộ lạc. Hắn cần tranh thủ thời gian, trước khi mặt trời lặn vẫn còn kịp quay lại thêm một chuyến nữa.
Cuối thu, trời tối rất nhanh. Mặt trời mới lên tới giữa trời đã vội vã lặn xuống.
Khoảng hơn ba giờ chiều, những thành viên của đội thu thập cũng dần tập trung lại dưới sự kêu gọi của Thỏ Nha và Ngưu Khê. Khi họ về đến bộ lạc, ánh mặt trời đã rất yếu ớt.
Vừa rời khỏi khu rừng dây leo rậm rạp, đi đến khoảng đất trống trước sơn động, họ liền thấy không khí náo nhiệt của bộ lạc.
Ở trung tâm, một đống lửa lớn đã bùng cháy từ lâu. Mọi người vây quanh, chăm chú nhìn vào thứ gì đó.
Thấy đội của Thỏ Nha trở về, có người lớn tiếng reo lên:
"Lại có người nữa về rồi!"
Kỳ Bạch đặt đòn gánh xuống chỗ ban sáng đã để khoai lang, tò mò bước tới. Hắn thấy bên cạnh đống lửa lớn còn có một đống lửa nhỏ đang cháy.
Ngưu Dũng đứng bên cạnh giải thích:
"Tư tế gia gia nói, ban đêm rất khó tính thời gian. Chỉ những ai trở về trước khi đống lửa này cháy hết mới được coi là hợp lệ. Ai về sau khi lửa tắt sẽ bị xếp cuối cùng, dù săn được nhiều hay ít. Các ngươi là nhóm cuối cùng của đội thu thập, nếu chậm thêm chút nữa, lửa sẽ tắt mất."
Nghe vậy, Kỳ Bạch nhìn quanh tìm kiếm, nhưng sắc trời đã mờ tối, ánh sáng lửa yếu ớt khiến hắn không thấy bóng dáng Lang Trạch đâu.
Đúng lúc này, trong đám đông bỗng xôn xao. Kỳ Bạch nhìn ra, thấy Hổ Mãnh kéo theo một con hoẵng con, đầy đắc ý tiến vào bộ lạc. Hắn vung tay còn lại lên, hét lớn để khoe chiến tích.
Khuyển Liệt cười lớn:
"Tiểu tử này không tệ! Mới chỉ là ấu tể mà đã bắt được con mồi thế này, rất đáng khen!"
Nhưng Lang Diệp lại tỏ ra không mấy hứng thú:
"Vậy thì sao? Trong đám giác thú nhân về bộ lạc sớm, hắn còn chẳng lọt nổi vào top 5."
Lúc này, Kỳ Bạch mới để ý xung quanh. Khác với nhóm á thú nhân thoải mái đi lại, đám giác thú nhân gần như đứng im bên cạnh con mồi của mình. Không phải họ sợ bị cướp mất, mà vì nhiều con vẫn còn sống. Nếu không canh chừng, chúng có thể bỏ chạy.
Cảnh tượng ai nấy đều nghiêm túc đứng bên con mồi, chờ đợi xét duyệt, khiến Kỳ Bạch có cảm giác như đang tham gia một cuộc thi quan trọng nào đó.
Hắn nhìn qua một lượt, thấy đủ loại con mồi: thỏ hoang, chuột đồng, gà rừng, hươu con... Hoan Bình thậm chí còn săn được một con dê núi to, kích thước gấp đôi con hoẵng của Hổ Mãnh. Không trách được Lang Diệp lại tỏ ra thờ ơ.
Hổ Mãnh cũng nhận ra điều đó. Ban đầu, hắn còn đắc ý khi nhìn thấy Trư Nha chỉ săn được một con chuột đồng. Nhưng càng tiến sâu vào đám đông, thấy những con mồi to lớn hơn, nụ cười của hắn dần tắt đi.
Quả đúng như Lang Diệp nói, ngay cả vị trí thứ 5 hắn cũng khó tranh được. Mà ai cũng biết, trong bộ lạc Hắc Sơn, người săn được nhiều con mồi nhất chính là Lang Trạch. Nhưng đến giờ Lang Trạch vẫn chưa quay về.
Dù vậy, Hổ Mãnh vẫn không phục lắm. Hắn nghĩ thầm:
"Tìm thấy nhiều con mồi không có nghĩa là săn được. Biết đâu con mồi của hắn còn nhỏ hơn của ta thì sao?"
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bầu không khí trong quảng trường trở nên căng thẳng hơn. Mọi người im lặng vây quanh đống lửa.
Kỳ Bạch nắm chặt tay, lòng nóng như lửa đốt. Đột nhiên, hắn cảm thấy trên mặt mình có gì đó ươn ướt.
Trên bầu trời xám xanh, những bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi xuống.
Hắn không chớp mắt, dõi theo ngọn lửa vốn đã yếu ớt kia, thậm chí còn sợ rằng hơi thở của mình có thể khiến nó vụt tắt...