Edit Ngọc Trúc
Trư Nha chớp mắt với vẻ mơ hồ, nhưng ngay sau đó lại có chút đắc ý nói: “Ta đương nhiên không cần tự mình đi săn, dù sao ta vốn là…”
Ánh mắt hắn liếc thấy Hầu Nham bên cạnh, vội nuốt mấy chữ “bộ lạc Liêu Trư” vào bụng: “Tóm lại, con dao xương đó là ta đổi được trong một lần giao dịch.”
Hổ Mãnh đứng bên cạnh cười nhạo: “Ngươi chỉ nói suông thì ai tin được, có bản lĩnh thì lấy con dao xương ra cho bọn ta xem thử đi.”
Mà Trư Nha đúng là không lấy ra được thật. Con dao đó lúc trước hắn cho em trai mượn khi cả hai còn lẩn trốn phía trước, sau đó lạc mất bộ lạc, giờ chẳng biết trôi dạt nơi nào rồi, tìm đâu ra mà lấy.
Dương La liền dẹp luôn ý định tìm Trư Nha hỏi riêng. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu bộ lạc kia thật sự có tay nghề chế dao từ xương chim bay, thì sao lại không có đủ năng lực để bảo vệ con trai thủ lĩnh chứ?
Thấy câu chuyện càng lúc càng đi xa, Dương La khẽ ho một tiếng, kéo mọi người trở lại chủ đề chính: “Có thể săn được con mồi giữa mùa đông là niềm tự hào của thú nhân, cũng là vinh quang của bộ lạc Hắc Sơn.”
Nghe đến đây, Kỳ Bạch nhíu mày hỏi: “Tư tế gia gia, con Xích Điểu này là Lang Trạch một mình săn được. Có cần phải nộp lên bộ lạc không?”
Dương La suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Vào mùa đông, con mồi thuộc về người săn được. Nhưng vì Xích Điểu là con mồi hiếm gặp, ta và tộc trưởng Hầu Nham muốn dùng vật tư trong bộ lạc để đổi một ít lông và xương. Lang Trạch, ngươi có đồng ý không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT