Edit Ngọc Trúc
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, Kỳ Bạch vừa mới ra khỏi sơn động liền nhìn thấy Dương La đang nửa ngồi xổm trước lò đất của hắn, hết sức chuyên chú mà nghiên cứu, thỉnh thoảng còn đưa tay nhẹ nhàng sờ hai cái.
Kỳ Bạch nhẹ giọng tiến lên phía trước, lớn tiếng gọi: “Tư tế gia gia!”
Dương La bị dọa cho giật nảy mình, suýt chút nữa thì đập đầu vào lò đất.
“Hồ nháo!” Dương La giả vờ tức giận, nhưng rất nhanh liền không truy cứu nữa. Hắn chỉ vào cái lò đất không có một khe hở nào, hỏi: “Than củi chính là thiêu từ chỗ này ra?”
Kỳ Bạch gật đầu: “Không sai.”
Dương La như có điều suy nghĩ mà sờ cằm, đối với thành phẩm than củi mà Kỳ Bạch đưa, hắn quả thật vô cùng hài lòng. Mùa đông dài đằng đẵng lại giá lạnh, đối với bọn họ là những người sống trong hang động giữa núi rừng mà nói, than củi đúng là một món đồ tốt.
Hắn âm thầm tính toán lượng than cần thiết để cung cấp cho các tộc nhân, sau đó cẩn thận hỏi Kỳ Bạch về quá trình chế tạo than củi.
Nghe được Dương La định triệu tập toàn bộ bộ lạc cùng nhau đốt than, Kỳ Bạch đề nghị: “Than củi không giống như đồ ăn, mà là nhu yếu phẩm sinh hoạt, mỗi người cần nhiều ít cũng không giống nhau.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT