Edit Ngọc Trúc
Sớm tại lần đầu tiên Kỳ Bạch liếm lông cho chính mình, hắn liền phát hiện bản thân đối với kỹ năng này lại cực kỳ thuần thục. Chỉ cần hé miệng, động tác tiếp theo gần như là phản xạ bản năng.
Chỉ là lần này, khi đầu lưỡi của hắn chạm đến lớp đệm thịt dày ở chân trước, hắn không tự chủ mà nhớ tới cảnh Lang Trạch từng liếm miệng vết thương cho mình.
Tiểu báo tuyết giật giật tai, xúc cảm kia vẫn là rất ấm áp thoải mái…
Nghĩ tới nghĩ lui, trách không được Lang Trạch sẽ bị rụng lông. Đầu lưỡi của hắn không có gai ngược như hắn, ngày thường chắc chắn không thể tự mình liếm lông.
Hình thú của hắn lại lớn như vậy, nếu hiện tại còn đang rụng lông, thì trong sơn động của hắn chẳng phải đã đầy lông bay loạn rồi sao.
Mãi đến khi nước trên người gần như khô ráo, Kỳ Bạch mới lấy bộ áo da thú xếp ở một bên thay vào. Đây là áo da thú hắn mới làm trong mấy ngày nay, lần này là bộ đồ mới, Kỳ Bạch làm thành một bộ gồm hai mảnh trên dưới.
Áo trên gồm hai mảnh da phía trước và sau cộng thêm hai tay áo ghép lại, quần thì cắt thành hai mảnh dựa theo hình dạng mông và chân, cũng dùng da thú khâu lại với nhau.
So với bộ quần áo tạm thời khâu vội lần trước, bộ này đường may càng thêm tỉ mỉ, chỉ cần mặc lên người, gió lạnh gần như không len vào được, giữ ấm rất tốt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT