Lời của Diêu Nhị phu nhân tuy không sai, nhưng một khi đã bỏ lỡ thì cũng chẳng thể quay lại được. Giờ đây có nhắc đến chuyện cũ thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Năm đó, lão thái thái đích thân ra mặt thay đổi mối hôn sự này cũng là vì sợ rằng Ngụy Vương theo đại quân xuất chinh rồi sẽ không quay về nữa. Nếu để Nghiên Nhi gả vào hoàng gia, trở thành Vương phi rồi phải thủ tiết cả đời, thì chẳng phải cuộc đời nàng ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại hay sao?

Góa phụ của hoàng gia, ai dám tái giá? Mà dù có người dám, thì thiên hạ này có lang quân nào đủ can đảm cưới nàng ta?

Nếu may mắn, trước khi Ngụy Vương xuất chinh, nàng ta có thể mang thai, vậy sau này còn có con cái bên cạnh bầu bạn. Nhưng chuyện mang thai của nữ nhân nào phải cứ muốn là được?

Vì thế, sau khi suy tính mọi đường, lão thái thái quyết định thà để Nghiên Nhi không bước vào mối hôn nhân cao quý này còn hơn để nàng ta gánh chịu bất hạnh cả đời.

Đó cũng là lý do năm xưa mới có chuyện muội muội thay tỷ tỷ gả vào vương phủ.

Nếu bà ta biết xem bói, có thể đoán được rằng năm năm sau Ngụy Vương sẽ bình an trở về, thì dù thế nào bà ta cũng sẽ không để mối hôn sự tốt đẹp này rơi vào tay người khác.

Những ngày gần đây, Diêu lão thái thái càng nghĩ càng tức, chính là tức chuyện này. Bà ta luôn cảm thấy chính mình đã hủy hoại hạnh phúc của Nghiên Nhi.

Lại càng đáng giận hơn là Tề Tu Ngôn! Hắn dám đối xử tệ bạc với Nghiên Nhi như vậy. Nếu sau này còn gặp lại người Tề gia, bà ta nhất định bắt bọn họ phải trả giá gấp bội cho những tổn thương mà Nghiên Nhi đã chịu đựng!

Diêu Nhị phu nhân vẫn còn lải nhải bên tai, khiến lão thái thái thấy phiền.

"Lúc nó còn ở đây, ngươi không dám nói những lời này. Đến khi nó đi rồi, ngươi lại nói thoải mái như vậy. Ngươi cho rằng Nghiên Nhi chịu khổ chưa đủ hay sao, nên cố ý nói ra để chọc tức nó?" Lão thái thái giận dữ.

Diêu Nhị phu nhân vội vàng nói: "Mẫu thân, ngài oan uổng con dâu rồi! Con dâu còn thương Nghiên Nhi không hết, sao dám có ý nghĩ đó?" 

Bà ta sốt ruột đến mức mặt mày nhăn nhó. "Chẳng qua là con thấy Nhị cô nương nhà chúng ta đúng là kẻ vong ân bội nghĩa. Năm đó mẫu thân không nên chọn nó gả thay!"

Những năm qua, Diêu Nhị phu nhân và Diêu Tam phu nhân vẫn luôn canh cánh chuyện này, chẳng qua là vì ghen tỵ với Diêu Phẩm Nhàn. Năm đó, cả Nhị phòng và Tam phòng đều có con gái đến tuổi cập kê. Họ đều mong có thể giành được cơ hội gả vào vương phủ để trở thành Vương phi, vì thế ra sức thuyết phục lão thái thái.

Tiếc thay, dù là Nhị phòng Phẩm Tuyên hay Tam phòng Phẩm Xu, cả hai đều thua kém tỷ tỷ của họ quá xa.

Chẳng những dung mạo không bằng, mà tài trí, phẩm hạnh cũng đều kém cỏi.

Nếu đã thay đổi người gả vào vương phủ, thì ít nhất cũng phải chọn người tốt nhất, nếu không cũng khó ăn nói với Quý phi nương nương.

Huống hồ, năm đó Quý phi cũng đặc biệt ưu ái Nhị cô nương.

Lão thái thái hiểu rõ tâm tư của hai người này. Nhưng đến giờ mà họ vẫn còn nhớ mãi chuyện cũ, đủ thấy họ chẳng thật lòng thương xót Nghiên Nhi. Vì thế, bà ta liền ra lệnh đuổi khách.

Thấy lão thái thái nổi giận, Diêu Nhị phu nhân và Diêu Tam phu nhân không dám nói thêm câu nào, chỉ đành vội vàng hành lễ rồi lui ra.

Cuối cùng, trong phòng cũng được yên tĩnh trở lại. Lão thái thái đau lòng ôm lấy Diêu Phẩm Nghiên, dịu dàng nói: "Đừng buồn nữa, con mà đau lòng thì tim tổ mẫu cũng đau theo đấy."

Diêu Phẩm Nghiên thực ra không đến nỗi quá đau buồn. Nàng ta tựa vào lòng tổ mẫu, nũng nịu nói: "Con không buồn đâu! Hòa ly cũng tốt, sau này con sẽ có rất nhiều thời gian ở bên cạnh người để tận hiếu."

Lão thái thái bị cháu gái dỗ dành mà vui vẻ không thôi. Nhưng vui xong rồi vẫn không quên dặn dò: "Con bé ngốc, sao có thể cứ trì hoãn như vậy được? Con yên tâm, tổ mẫu nhất định sẽ chọn cho con một người tốt hơn."

Bên này, hai bà cháu hòa thuận vui vẻ, nhưng bên kia, sau khi Bùi thị trở về hậu viện lại vô cùng lo lắng.

Vương gia vừa hồi kinh, đại cô nương cũng hòa ly trở về ngay sau đó. Bùi thị sợ rằng chuyện này sẽ gây ra sóng gió.

Mặc dù Vương gia và Nhàn Nhi đã là vợ chồng năm năm, nhưng thực tế thì chung đụng ít, xa cách nhiều. Ngoài việc có một đứa con, hai người e rằng chẳng khác gì người xa lạ.

Nếu đại cô nương trở về kinh thành muộn một chút, đợi đến khi Nhàn Nhi và Vương gia củng cố tình cảm rồi mới quay lại, thì bà còn bớt lo lắng hơn.

Đại cô nương và Ngụy Vương quen biết từ nhỏ. Hơn nữa, khi lão thái gia còn sống, vốn dĩ cũng đã định hôn sự cho hai người họ.

Từ bé, bọn họ đã hiểu lẫn nhau. Năm đó, tuy cả hai chưa từng vượt qua ranh giới, nhưng ai có thể đảm bảo rằng trong lòng họ chưa từng có nhau?

Nhàn Nhi có con trai nên địa vị vững vàng, dù có thể giữ vững danh phận Ngụy Vương phi, nhưng nếu chẳng may Ngụy Vương muốn cưới Đại cô nương làm trắc phi thì sao?

Đến lúc đó, phu quân có tình, thiếp thất có ý, cùng sống dưới một mái nhà, vậy Nhàn Nhi sẽ trở thành gì đây?

Bùi thị không khỏi nghĩ nhiều. Nỗi đau này, bà là người hiểu rõ nhất, bởi chính bản thân bà cũng từng trải qua.

Lão gia rõ ràng vẫn luôn yêu thương chính thất, nhưng lại cưới bà làm kế thất. Vậy mà sau khi cưới, ông lại luôn canh cánh trong lòng vì người vợ cả đã mất, ngày thường hiếm khi đến phòng bà, trong lòng chỉ có công vụ.

Dù nể mặt nhà mẹ đẻ bà, mỗi tháng cũng chỉ miễn cưỡng ghé qua vài lần, nhưng gần như chẳng bao giờ ngủ lại.

Với bà, lão gia chưa từng có chút quan tâm hay che chở nào của một phu quân dành cho thê tử. Còn với Nhàn Nhi cùng các huynh muội nàng, lại càng không thể so sánh với sự sủng ái mà ông dành cho Đại cô nương.

Nay bà đã lớn tuổi, cả đời xem như đã chịu đựng mà qua, nhưng Nhàn Nhi thì vẫn còn trẻ. Bà không muốn con gái mình phải đi theo vết xe đổ của nương, lặp lại bi kịch của mình.

Diêu Phẩm Nhàn hiểu rõ mẫu thân đang lo lắng điều gì. Nàng sợ nếu để nương mãi u sầu như vậy, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng. Vì thế, Diêu Phẩm Nhàn cố tình an ủi bà bằng một lời nói dối nhẹ nhàng.

“Hôm nay, vốn dĩ Vương gia định cùng con về thăm mẫu thân, nhưng do trong quân có việc bận rộn, thật sự không thể thoát thân. Nương, người đừng vì thế mà suy nghĩ nhiều nhé?” Diêu Phẩm Nhàn mỉm cười nắm lấy tay Bùi thị. Dù sắp sửa nói dối, nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không hề để lộ sơ hở.

“Vương gia rất thông cảm cho những vất vả của con suốt năm năm qua. Chàng nói, bây giờ đã trở về rồi, nhất định sẽ không để con phải chịu thêm bất kỳ khổ cực nào nữa.”

Bùi thị vẫn còn lo lắng: “Nhưng Đại cô nương đã quay về, hơn nữa còn hòa ly. Mấy ngày nay, ta có thể nhận ra tổ mẫu con rất hối hận vì năm đó đã để con thay tỷ tỷ gả vào Vương phủ. Với tâm tư và toan tính của lão thái thái, nếu bà ấy muốn, Đại cô nương chưa chắc đã không thể thay thế con một lần nữa.”

Diêu Phẩm Nhàn khẽ cười khẩy: “Chuyện của hoàng gia, há có thể để bà ấy chen vào? Dù bà ấy có ý, chỉ e cũng không có bản lĩnh thực hiện.”

Nàng lại tiếp lời: “Nương yên tâm đi. Quý phi nương nương tuy không quá vừa lòng với nữ nhi, nhưng suốt mấy năm nay, ít nhất cũng đã có phần hài lòng. Con nhìn ra được, năm năm trước Quý phi đã không hài lòng với Đại tỷ, huống hồ là bây giờ.”

“Hơn nữa, năm đó Diêu gia có thánh chỉ của tiên đế, Quý phi không thể không nhận con dâu này. Giờ mà lão thái thái lại muốn giở trò, tùy tiện gây chuyện, người đầu tiên không bỏ qua cho bà ấy chính là Quý phi.”

Diêu Phẩm Nhàn phân tích rõ ràng rành mạch, khiến Bùi thị cũng dần yên tâm hơn.

“Dù sao đi nữa, con nhất định phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt với Vương gia.” 

Bùi thị căn dặn lần nữa: “Dù Đại cô nương không thể tái giá với Ngụy Vương, nhưng thiên kim tiểu thư trong kinh thành nhiều không kể xiết, con cũng không thể lơ là cảnh giác.”

Diêu Phẩm Nhàn cười nhẹ, giọng điệu đầy tự tin: “Nương yên tâm đi, hiện tại con và Vương gia tình cảm sâu đậm như keo sơn, chàng cũng không dám nảy sinh suy nghĩ đó đâu.”

Bùi thị bị câu nói này chọc cười: “Con bé này, chẳng biết e thẹn gì cả!”

Diêu Phẩm Nhàn cười đáp: “Nương không thấy con bây giờ đã mạnh mẽ hơn nhiều sao?”

Bùi thị ngẫm nghĩ, quả thực là vậy.

Nhưng bà vẫn nhắc nhở: “Vương gia là hoàng trưởng tử, thân phận cao quý. Trước mặt Vương gia, con có thể thỉnh thoảng làm nũng một chút, nhưng không thể làm quá lố, kẻo phản tác dụng.”

Diêu Phẩm Nhàn nhẹ nhàng đáp: “Nương cứ yên tâm, con hiểu rõ giới hạn.”

Mãi mới khuyên được mẫu thân bớt lo nghĩ, bỗng nhiên có hạ nhân đến báo: “Ngụy Vương điện hạ giá lâm.”

Phản ứng đầu tiên của Bùi thị chính là nghĩ đến khả năng hắn đến để gặp Diêu Phẩm Nghiên.

Đợi khi hạ nhân lui xuống, chỉ còn hai mẹ con trò chuyện riêng, Bùi thị lại không nhịn được mà lo lắng: “Không phải con nói quân vụ bận rộn, không thể đi cùng con về sao? Sao giờ này lại đến?”

Diêu Phẩm Nhàn cũng có chút nghi hoặc, vì chính nàng hôm trước hỏi rồi, rõ ràng hắn đã nói hôm nay không thể phân thân.

Nhưng suy nghĩ của nàng nhanh chóng xoay chuyển. Nàng lập tức đáp lời mẫu thân: “Vương gia đến đón con và Khang An về.” 

Nói rồi, nàng cười nhẹ, “Hôm trước Vương gia có nói, nếu xong việc sớm, sẽ đích thân đến đưa chúng con về.”

Bùi thị vẫn không tin.

Đường đường là một thân vương nắm thực quyền trong tay, sao có thể nhàn rỗi như vậy?

Từ quân doanh trở về nhà, hẳn là vô cùng mệt mỏi, chẳng lẽ hắn không cần nghỉ ngơi sao? Hơn nữa, nữ nhi và Khang An đâu phải không biết đường về nhà, hà cớ gì mà một thân vương cao quý lại phải tự mình hạ mình đến đón?

Huống hồ, nhìn thế nào thì Ngụy Vương cũng không giống kiểu người ôn nhu săn sóc vì nữ nhi tình trường*.

*Nữ nhi tình trường (女儿情场) có nghĩa là tình cảm nam nữ, chuyện yêu đương của phái nữ. Cụm từ này thường dùng để chỉ những cảm xúc, mối quan hệ tình cảm trong tình yêu đôi lứa của phụ nữ.

Diêu Phẩm Nhàn hiểu rất rõ, chuyện này có giải thích thế nào cũng không hợp lý.

Vì vậy, nàng không tiếp tục nhiều lời, mà chờ đến khi cả nhà Diêu gia tự mình tiễn ba mẹ con nàng ra đến cổng phủ, lúc này, Diêu Phẩm Nhàn cố tình lên tiếng ngay trước mặt mẫu thân: “Hôm trước thần thiếp chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc đến, Vương gia thực ra không cần để tâm. Dạo này trời nóng bức, Vương gia lại vừa mới trở về từ quân doanh, thật sự không cần vất vả đích thân tới đón chúng ta.”

“Nào phải chúng ta không biết đường về nhà.”

Trước đó, Ngụy Vương đến đây chỉ gặp mặt các nam quyến của Diêu gia ở tiền viện, lúc này mới chính thức thấy thê tử mình.

Hắn không ngờ, vừa gặp mặt, nàng đã nói ra những lời này.

Chu Hữu Bình khẽ nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Hắn biết thê tử nói vậy ắt có lý do riêng, mà việc này cũng chẳng phải chuyện gì lớn, thế nên hắn sẵn lòng phối hợp cùng nàng.

Vì vậy, Chu Hữu Bình nhàn nhạt đáp: “Đã hứa với nàng rồi, bổn vương há có thể nuốt lời?”

Diêu Phẩm Nhàn thực sự không ngờ, Ngụy Vương lại chịu phối hợp với nàng như thế!

“Thần thiếp đa tạ Vương gia.” Nàng vui vẻ thi lễ với Ngụy Vương.

Nhưng còn chưa kịp cúi người hoàn toàn, hắn đã vươn tay đỡ nàng dậy một cách vững vàng.

“Nàng và ta là phu thê, không cần đa lễ như vậy.”

Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn nhảy nhót vui sướng. Nếu không phải còn cần giữ gìn thân phận, nàng thực sự muốn vỗ tay ba cái mà reo lên "hay lắm"!

Tâm tình Diêu Phẩm Nhàn vô cùng thoải mái, nhưng bên kia, tổ mẫu cùng mấy mẹ chồng nàng dâu trong Diêu gia lại tức tối đến mức khó chịu.

Bọn họ vốn dĩ cho rằng, Ngụy Vương đột nhiên ghé thăm là vì Đại cô nương.

Lúc này, Diêu Phẩm Nghiên càng là cúi gằm mặt xuống, cố gắng che giấu sắc mặt có phần khó coi của mình.

[Đinh ~ Giá trị khỏe mạnh +5]

[Đinh ~ Giá trị khỏe mạnh +5]

……

Cứ như vậy thêm bốn lần, sau đó lại vang lên một thông báo khác: [Đinh ~ Giá trị khỏe mạnh +20]

Bốn lần cộng thêm này vốn nằm trong dự đoán của Diêu Phẩm Nhàn, nhưng còn con số hai mươi kia… là vì lý do gì?

Diêu Phẩm Nhàn vội gọi Tiểu Ngũ ra giải thích, nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm.

Nàng ngước mắt nhìn trời, mặt trời đã sắp khuất sau núi. Tiểu Ngũ chưa bao giờ xuất hiện vào buổi tối, nên nàng đoán rằng có lẽ hắn cũng “ngủ” theo mặt trời rồi.

Sau khi trở về, Diêu Phẩm Nhàn cân nhắc thật lâu, cuối cùng nàng cả gan suy đoán, có lẽ hai mươi điểm giá trị khỏe mạnh kia… có liên quan đến Vương gia.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể đoán mà thôi, chưa thể chắc chắn được.

Vì vậy, nàng bắt đầu nghĩ cách tìm một cơ hội thử nghiệm.

—-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vương gia: Nàng muốn giữ thể diện trước mặt nhà mẹ đẻ? Được, ta giúp nàng!

Nhàn Nhàn: Ta chỉ sợ mẫu thân lo lắng thôi mà~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play