Bên ngoài, mưa rơi tí tách đập vào cửa sổ, nhưng trong phòng lại tĩnh lặng đến lạ thường.

Diêu Phẩm Nhàn có một giấc ngủ thật sâu, khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người nhẹ nhõm. Đó là cảm giác thư thái sau những ngày mệt mỏi được nghỉ ngơi trọn vẹn. Nàng cảm nhận từng tấc da thịt trên cơ thể đều như được thả lỏng, vô cùng dễ chịu.

Ngày mưa thế này vốn thích hợp để lười biếng nằm dài trên giường, nhưng một khi đã tỉnh giấc, Diêu Phẩm Nhàn lại không thể nuông chiều bản thân mà tiếp tục ngủ nướng.

Nàng xốc chăn ngồi dậy, gọi người hầu vào giúp mình rửa mặt, chải đầu.

Thanh Cúc đứng phía sau, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng. Nhìn vào gương, thấy nét mặt chủ tử, Thanh Cúc mấy lần định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Diêu Phẩm Nhàn bắt gặp vẻ mặt do dự ấy qua tấm gương đồng, khẽ cười, chậm rãi nói: “Ngươi và ta từ nhỏ đã thân thiết, chẳng có chuyện gì giấu nhau. Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, sao lại cứ do dự mãi thế?”

Thanh Cúc vừa thuần thục chải tóc, vừa đáp: “Không có gì, chỉ là thấy hôm nay sắc mặt nương nương tốt hơn hẳn so với mọi ngày.”

Trước đây, chủ tử của nàng lúc nào cũng bận rộn, vất vả gánh vác cả vương phủ. Tuy dung mạo xuất chúng, lại còn trẻ tuổi, nhưng vì áp lực đè nặng mà cả ngày hiếm khi thấy nàng cười, trạng thái lúc nào cũng không tốt.

Lúc đó, dù tuổi còn trẻ, gương mặt nàng cũng đã vương nét tiều tụy, chẳng mấy khi thật sự vui vẻ.

Nhưng từ khi Vương gia trở về, đã mấy ngày nay, Thanh Cúc nhận thấy sắc mặt chủ tử ngày càng rạng rỡ, nụ cười trên môi cũng nhiều hơn trước.

Trước đó, tin đại tiểu thư Diêu gia hòa ly trở về kinh thành đã gây náo động khắp nơi. Những lời đồn bên ngoài cũng không mấy tốt đẹp. Thanh Cúc còn tưởng nương nương sẽ vì chuyện này mà buồn bực, không ngờ chủ tử chẳng hề để tâm, trái lại tinh thần càng ngày càng tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Thanh Cúc cũng vui lây cho chủ tử của mình.

Diêu Phẩm Nhàn nhìn vào gương, tỉ mỉ quan sát sắc mặt mình. Quả thật, trông nàng có vẻ tươi tắn hơn trước rất nhiều. Có lẽ, sau khi biết trước cốt truyện, nàng đã trút bỏ được không ít phiền não.

Hơn nữa, có lẽ còn nhờ lần hồi phủ trước, nàng đã tích lũy được năm điểm giá trị sức khỏe.

Thân thể khỏe mạnh, tâm trạng an yên, khí sắc tất nhiên cũng tốt hơn.

Chính vì vậy, nàng càng mong muốn sớm tích lũy đủ một trăm điểm giá trị sức khỏe. Rốt cuộc, chỉ khi hoàn thành mục tiêu này, nàng mới có thể kéo dài tuổi thọ của chính mình.

Giống như lần trước, xe ngựa của Ngụy vương phủ lặng lẽ đưa nàng về Diêu phủ. Chỉ có một điểm khác biệt - lần này, Ngụy vương không đi cùng.

Có lẽ vì lần trước khi trở về, nàng đã tỏ thái độ cứng rắn, không nể nang bất kỳ ai trong Diêu gia, thậm chí sau đó còn thẳng thừng sai Trần ma ma đến phủ truyền lời. Vì vậy, hôm nay khi Diêu lão thái thái cùng các nữ quyến trong nhà gặp lại nàng, ai nấy đều không còn niềm nở như trước.

Dĩ nhiên, với thân phận hiện tại của nàng, bọn họ không dám lộ rõ sự bất mãn. Nhưng nếu người trong nhà muốn bắt nạt một ai đó, thì dù người đó có tôn quý đến đâu, bọn họ cũng có cách riêng của mình.

Chỉ là, Diêu Phẩm Nhàn không hề để tâm đến những chuyện đó.

Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ bận tâm, nhưng bây giờ, nàng chẳng thèm để lời nói hay hành động của bọn họ vào mắt.

Sau khi hành lễ với Diêu Phẩm Nhàn, mọi người để nàng ngồi sang một bên. Diêu Nhị phu nhân và Diêu Tam phu nhân thay phiên nhau thể hiện sự quan tâm tới Diêu Phẩm Nghiên.

Có lẽ vì lần trước đã bị Diêu Phẩm Nhàn dằn mặt, lần này Diêu Nhị phu nhân không còn dám tỏ thái độ châm chọc hay nói năng bóng gió. Không thể công khai dùng giọng điệu mỉa mai với Diêu Phẩm Nhàn, bà ta chỉ có thể dồn sức tâng bốc Diêu Phẩm Nghiên.

Nếu sự đối xử chênh lệch này có thể khiến Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy áy náy hay bất an, thì những lời tâng bốc đó cũng không uổng phí. Nhưng dù họ có nói đến mức nào, Diêu Phẩm Nhàn vẫn chẳng hề để tâm. Dần dần, Diêu Nhị phu nhân và Diêu Tam phu nhân cảm thấy chán nản, cũng không nói thêm gì nữa.

“Vương phi nương nương hiện giờ thân phận tôn quý, trong phủ cũng có nhiều việc cần lo, không cần thiết phải thường xuyên về nhà mẹ đẻ.” Sau khi bầu không khí dần lắng xuống, Diêu lão thái thái cuối cùng cũng lên tiếng, “Đã gả vào hoàng gia thì phải hiểu quy củ, tránh để thiên gia trách phạt.”

Ban đầu, Diêu lão thái thái nghĩ rằng lần này Diêu Phẩm Nhàn trở về là vì quan tâm tỷ tỷ của nàng, nhất là sau chuyện đã xảy ra với Diêu Phẩm Nghiên.

Nhưng khi nhìn thấy nàng, sắc mặt lại tươi tắn, tinh thần phấn chấn hơn hẳn lần trước. Thêm vào đó, từ lúc vào phủ đến giờ, nàng chỉ hỏi thăm tỷ tỷ vài câu lúc mới ngồi xuống, sau đó liền chẳng buồn nói chuyện thêm với Diêu Phẩm Nghiên nữa…. Điều này khiến lão thái thái không vui.

Nghĩ lại, năm đó hôn sự này vốn dĩ là tỷ tỷ nhường lại cho nàng. Vậy mà bây giờ, tỷ tỷ thì chịu cảnh thất bại, còn nàng thì ngày càng tốt hơn.

Lão thái thái không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lại thấy thái độ của nàng với hai thẩm của mình không hề cung kính, bà ta không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở vài câu.

Nhưng Diêu Phẩm Nhàn lại không cho bà ta cơ hội lên giọng dạy bảo, nàng điềm nhiên đáp: “Tổ mẫu yên tâm, cháu gái làm việc đều có chừng mực.” 

Nàng bình tĩnh nói tiếp: “Chuyện này tự nhiên đã xin chỉ thị Vương gia. Vương gia quan tâm ta, cũng không hề cấm ta về nhà mẹ đẻ. Còn về chuyện có làm trái quy củ hoàng gia hay không, tổ mẫu cũng không cần lo lắng. Cháu gái đã gả vào hoàng gia nhiều năm, bất kể là trước mặt Quý phi hay Hoàng hậu, đều chưa từng phạm sai lầm gì.”

Nàng dừng một chút, rồi nhàn nhạt bổ sung: “Trước đây, ta đã quen với những tháng ngày không có phu quân bên cạnh, huống hồ là bây giờ?”

[Đinh ~ Giá trị sức khỏe +5]

[Đinh ~ Giá trị sức khỏe +5]

Diêu Phẩm Nhàn nghe thấy hai lần hệ thống báo điểm, trong đó một lần chắc chắn là từ Diêu lão thái thái, vì vừa rồi nàng nói những lời đó là nhằm vào bà ta. Nhưng còn lần kia là từ ai?

Diêu Phẩm Nhàn hỏi Tiểu Ngũ trong lòng.

Tiểu Ngũ đáp: [Diêu Phẩm Nghiên.]

Lúc này Diêu Phẩm Nhàn mới quay sang nhìn về phía Diêu Phẩm Nghiên, người đang ngồi bên cạnh lão thái thái.

Diêu Phẩm Nghiên đúng như cái tên của nàng, kiều diễm yêu kiều. Khi còn thiếu nữ, nàng ta có vẻ đẹp trong sáng ngây thơ, nhưng nay đã ngoài hai mươi, lại mang theo nét phong tình mặn mà.

Nếu so về nhan sắc, hai tỷ muội không hề kém cạnh nhau. Nhưng Diêu Phẩm Nhàn toát lên sự đoan trang, tao nhã của một tiểu thư khuê các, trong khi Diêu Phẩm Nghiên lại mang vẻ đẹp quyến rũ, từng ánh mắt, nụ cười đều toát lên phong tình.

Thấy Diêu Phẩm Nghiên bị lời nói của mình chọc tức, Diêu Phẩm Nhàn cũng không hề ngạc nhiên.

Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết “Nhất Phẩm Kiều Nghiên”, từng có một đoạn miêu tả tâm trạng của Diêu Phẩm Nghiên sau khi hòa ly và trở về kinh thành.

Nàng ta hối hận vì năm xưa còn trẻ dại, bồng bột nóng nảy mà bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt đẹp.

So sánh với Tề Tu Ngôn bây giờ, nàng ta mới nhận ra, vẫn là Ngụy Vương tốt hơn.

Lúc còn trẻ, Diêu Phẩm Nghiên từng được nuông chiều hết mực, nên lại càng sợ hãi trước sự trầm mặc và nghiêm túc của Ngụy Vương. Có quá nhiều nam nhân si tình từng bày tỏ tình yêu với nàng ta, những người ấy đối với nàng ta dịu dàng, nâng niu, chẳng hề che giấu tình cảm.

Còn Ngụy Vương lại hoàn toàn khác. Mỗi lần gặp hắn, hắn đều giữ thái độ điềm tĩnh, nghiêm nghị hơn cái tuổi thực của mình.

Trong mắt hắn, nàng ta chưa bao giờ thấy được chút ôn nhu hay yêu thương nào.

Trước kia còn non nớt không hiểu chuyện, nhưng theo thời gian, nàng ta mới nhận ra, chính những nam nhân như vậy mới đem lại cảm giác an toàn. Còn những chàng trai từng khiến nàng ta rung động khi xưa, sau khi thành thân, khi cuộc sống hôn nhân trở nên bình lặng, sự dịu dàng của họ lại hóa thành yếu đuối.

Nói không hối hận, tất nhiên là không thể nào.

Trong “Nhất Phẩm Kiều Nghiên”, Diêu Phẩm Nghiên là một nữ chính trọng sinh.

Nhưng trong truyện chỉ nhắc sơ lược về kiếp trước của nàng ta - chỉ nói rằng hôn phu của nàng, Tề Tu Ngôn, đột nhiên thay đổi tình cảm. Mặc dù vậy, Diêu Phẩm Nghiên vẫn còn yêu hắn sâu đậm, nên vẫn luôn ôm hy vọng, dây dưa với hắn thêm vài năm.

Cho đến một ngày, nàng ta đột nhiên trọng sinh…

Trọng sinh trở về năm nàng ta 23 tuổi.

Sau khi trọng sinh, Diêu Phẩm Nghiên quyết định thay đổi cuộc sống của mình. Vì vậy, khi phu quân thay lòng đổi dạ, nàng ta lập tức dứt khoát ly hôn.

Sau khi dùng chút mưu trí và thủ đoạn để bảo vệ của hồi môn cũng như lợi ích của bản thân, nàng ta viết một bức thư gửi về kinh thành báo tin mình đã hòa ly. Thư đi trước, còn nàng ta cũng nhanh chóng trở về kinh.

Từ đó, nàng ta bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn khác.

Lúc ấy, trong nguyên tác, sức khỏe của Diêu Phẩm Nhàn ngày một suy yếu. Nàng tiều tụy dần theo từng ngày, cuối cùng chỉ sau vài năm đã lâm bệnh nặng, nằm liệt giường không dậy nổi. Khi nữ quyến Diêu gia đến vương phủ thăm nàng, trong lòng ai cũng ôm tâm tư chờ nàng qua đời, những suy nghĩ ấy còn được miêu tả rất tỉ mỉ.

Thậm chí ngay cả Diêu Phẩm Nghiên cũng từng thoáng có suy nghĩ rằng nếu muội muội thật sự qua đời khi còn trẻ, nàng ta có thể nghe theo sự sắp đặt của tổ mẫu, tái giá vào vương phủ làm kế phi.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ lướt qua mà thôi. Sau này, nàng ta và Ngụy Vương không còn bất kỳ quan hệ gì, bởi vì trong nguyên tác, nam chính đã can thiệp, không cho phép nàng ta có cơ hội chen chân vào.

Theo cốt truyện, sau khi Diêu Phẩm Nhàn qua đời, dù Diêu Phẩm Nghiên không thể trở thành kế phi của Ngụy Vương, nhưng Diêu Phẩm Nhàn biết rõ rằng từ khi nàng ta hòa ly và trở về kinh, Diêu Phẩm Nghiên vẫn luôn có ý định này.

Diêu Phẩm Nhàn tự thấy bản thân chưa từng có lỗi với Diêu Phẩm Nghiên, lại càng không thẹn với Diêu gia. Nếu bây giờ cả gia tộc đều cho rằng nàng đã chiếm mất lợi ích của Diêu Phẩm Nghiên, nàng sẽ không chấp nhận điều đó.

Hôn sự với Ngụy Vương năm đó vốn là do Diêu Phẩm Nghiên từ bỏ, mới rơi xuống đầu nàng. Giờ đây, nàng tự mình sống tốt, lại bị nói thành kẻ cướp đoạt hạnh phúc của người khác sao?

Diêu Phẩm Nhàn chỉ hận rằng trong nguyên tác, nhân vật pháo hôi cùng tên với nàng đã không nghĩ thông suốt những điều này, cuối cùng lại tự hủy hoại cả một đời.

Nghe Diêu Phẩm Nhàn nói vậy, hốc mắt Diêu Phẩm Nghiên bỗng đỏ lên, lặng lẽ rút khăn lau nước mắt.

Diêu Lão Thái Thái đau lòng ôm nàng ta vào lòng, vừa khóc vừa nói: "Nương con mất sớm, con thành đứa trẻ không ai thương yêu. Bây giờ con rơi vào cảnh này, người ta lại sống tốt rồi quay về chế giễu con!"

Diêu Phẩm Nghiên vừa khóc vừa lắc đầu, giọng nói mềm mại, mang theo chút đáng thương: "Tổ mẫu đừng nói vậy, chuyện này không liên quan gì đến muội muội. Con khóc vì vui mừng. Dù có gả nhầm người, nhưng may mắn vẫn giữ được mạng mà quay về gặp tổ mẫu. Như vậy, vẫn tốt hơn là chết ở bên ngoài."

Lời này của Diêu Phẩm Nghiên không hẳn là giả. Nàng ta thực sự cảm thấy may mắn.

Diêu Phẩm Nhàn và Diêu Phẩm Nghiên từ nhỏ đã không quá thân thiết, nhưng cũng coi như hòa thuận. Chỉ cần Diêu Phẩm Nghiên không quấy rầy cuộc sống của nàng, không gây chuyện với nàng, Diêu Phẩm Nhàn cũng không muốn đối nghịch với tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ đừng buồn nữa. Giờ đã hòa ly và trở về nhà, sau này sẽ là những ngày tốt lành."

Diêu Phẩm Nhàn nói. "Buồn bã cũng chẳng ích gì, chỉ tổ làm tổn hại sức khỏe, khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui vẻ."

Diêu Phẩm Nghiên đứng dậy, hướng về Diêu Phẩm Nhàn hành lễ.

"Đa tạ nương nương quan tâm."

***

Diêu Lão Thái Thái không muốn nhìn thấy Diêu Phẩm Nhàn nữa, liền tìm cớ để mọi người giải tán. Nhưng sau khi mẹ con Diêu Phẩm Nhàn rời đi, Diêu Nhị Phu Nhân và Diêu Tam Phu Nhân vẫn chưa chịu đi.

Hai người thay nhau khuyên nhủ Diêu Phẩm Nghiên, bảo nàng ta đừng khóc, đừng buồn. Đồng thời, họ cũng không quên nói xấu Diêu Phẩm Nhàn.

"Nói Ngụy Vương điện hạ đối xử tốt với nàng ta, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ nàng ta tự biện minh mà thôi."

Diêu Nhị Phu Nhân tức giận nói. "Con và Ngụy Vương quen biết từ nhỏ, có thể coi là thanh mai trúc mã. Nàng ta tuy gả vào Ngụy Vương phủ 5 năm, nhưng ai chẳng biết, suốt 5 năm đó Ngụy Vương đều không ở kinh thành?"

"Nàng ta chẳng qua là thùng rỗng kêu to, dám lợi dụng lúc Ngụy Vương không có mặt để nói những lời này lừa gạt chúng ta. Cứ chờ mà xem, lâu ngày, sớm muộn gì nàng ta cũng lòi đuôi ra thôi!"

Buổi trưa hôm đó, Ngụy Vương trở về vương phủ. Hỏi quản gia, nghe nói thê tử vẫn chưa về, hắn liền phân phó chuẩn bị nước tắm và thay y phục.

Cởi bỏ áo giáp, thay bộ xiêm y sạch sẽ. Ngụy Vương lập tức lên ngựa, hướng thẳng đến Diêu phủ.

—----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Vương vẫn còn nhớ rõ ngày đó, thê tử đã nói với hắn một câu…

Không tệ, tiểu tử này có tiến bộ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play