Diêu Phẩm Nhàn vốn không ngại được thêm thọ mệnh. Nếu Diêu Phẩm Nghiên đang ở gần đây, lại còn mang lòng oán hận với nàng vào lúc này, thì chẳng bằng cứ để nàng ta oán hận mình thêm một chút cũng tốt.
Bây giờ tiểu Ngũ đã rời đi, nàng có muốn tích góp thêm thọ mệnh cũng chẳng dễ dàng gì. Cho nên, hiếm khi có được cơ hội thế này, nàng tất nhiên sẽ không để uổng phí.
Đã dừng chân rồi, Diêu Phẩm Nhàn cũng không tiếp tục bước đi nữa, mà đứng tại chỗ tiếp tục trò chuyện với Thẩm Hàn Thanh.
“Nghe mẫu thân ta nói, Thẩm đại nhân dạo gần đây đến phủ, lại ít khi tìm phụ thân, mà phần lớn là tìm Tranh ca nhi đúng không?” Nàng giả vờ như hơi mệt, đưa tay ra đỡ lấy tay Thanh Cúc. Đồng thời, ánh mắt nàng kín đáo đảo quanh bốn phía, âm thầm tìm xem Diêu Phẩm Nghiên rốt cuộc đang nấp ở đâu.
Thế nhưng vì Thẩm Hàn Thanh đang đứng ngay trước mặt, nàng cũng không tiện tìm kiếm quá lộ liễu. Vì vậy ánh mắt chỉ quét sơ qua một vòng rồi lại quay trở về, dừng lại trên người vị Thẩm đại nhân kia.
Thẩm Hàn Thanh mỉm cười đáp: “Tranh huynh đệ còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, thật khiến tại hạ vô cùng khâm phục. Hơn nữa, qua thời gian tiếp xúc, càng phát hiện hắn có nhiều điểm đáng quý: nhiệt tình, phóng khoáng, tràn đầy nhiệt huyết. Cả người giống như ánh mặt trời giữa trời cao vậy. Tại hạ tự cảm thấy không bằng, nên rất quý trọng và ngưỡng mộ.”
Đúng như Diêu Phẩm Nhàn đã dự đoán, thọ mệnh của nàng lại tăng thêm một tháng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT