Trong đầu có quá nhiều ký ức xa lạ, Lâm Trạch phải tốn rất nhiều công sức mới có thể dung hòa những ký ức đó vào ý thức của mình.
Đúng như hắn suy đoán, hắn thực sự đã xuyên không. Trong lúc ngủ, không hiểu sao lại đến một thế giới cổ đại có tên là "Đại Tắc", một triều đại không hề tồn tại trong lịch sử.
Ngoại trừ việc nơi này có thêm một loại người gọi là "tiểu ca nhi", thì phong tục tập quán cũng không có quá nhiều khác biệt.
Về phần "tiểu ca nhi" là gì, Lâm Trạch thực sự kinh ngạc. Đó là một giống loài có cấu tạo cơ thể không khác gì nam nhân bình thường nhưng lại có thể sinh con!
Mà cậu trai bị hắn lăn qua lộn lại tối qua, nghe nói chính là "phu lang" mà nguyên chủ đã cưới hỏi đàng hoàng. Nói cách khác, đó chính là thê tử hợp pháp của hắn...
Nguyên chủ trùng tên với hắn, cũng gọi là Lâm Trạch, là con trai cả của Lâm gia ở thôn Hà Bá, huyện Thanh Sơn, năm nay 22 tuổi.
Lâm gia nổi danh khắp thôn vì là một gia đình nông dân nhỏ mà lại có tận hai người đi học. Thời cổ đại, việc học hành tốn kém vô cùng, muốn nuôi hai đứa trẻ ăn học thì phải cắn răng thắt lưng buộc bụng đến mức nào chứ?
Khi còn trẻ, không ai tin tưởng họ có thể thành tài, nhưng tổ tiên Lâm gia dường như có phúc phận tốt, một nhà lại sinh ra được hai tú tài. Nếu đây không phải tổ tiên hiển linh thì là gì?
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Con trai cả của Lâm gia, cũng chính là nguyên chủ, sau này đột nhiên mắc phải căn bệnh kỳ lạ. Mỗi lần tham gia kỳ thi hương, chưa được nửa ngày đã bị khiêng ra ngoài.
Mời bao nhiêu đại phu cũng không có tác dụng. Nếu bệnh này không chữa khỏi, con đường khoa cử của nguyên chủ cũng xem như chấm dứt.
Chưa kể, khi còn học ở tư thục, nguyên chủ từng say rượu rồi nhầm phòng con gái của phu tử, suýt nữa làm hỏng danh tiết của người ta. Chuyện này khiến ông phẫn nộ đuổi hắn ra khỏi trường, làm hắn mất hết mặt mũi.
Sau nhiều lần bị đả kích, hắn bị cả thôn coi thường, gia đình chán ghét, tính tình dần trở nên nhạy cảm và u ám. Nhưng ngoài việc đọc sách, hắn chẳng biết làm gì khác, đành tự học ở nhà, âm thầm chịu đựng, chờ kỳ thi tiếp theo.
Tiếc là căn bệnh "váng đầu khi thi" của hắn vẫn không thể chữa khỏi. Dù cố gắng thế nào cũng vô ích, chỉ tổ tốn tiền vô ích.
Vốn dĩ Lâm gia đã chẳng khá giả, vì thế, dần dần trọng tâm hy vọng của gia đình chuyển sang đứa con thứ hai.
Hơn nữa, nương của nguyên chủ – Trần Thục Cúc – từ nhỏ đã thiên vị con trai thứ. Bà ta là một người đàn bà chua ngoa, sau một trận làm loạn, nguyên chủ không chỉ bị ghẻ lạnh mà ngay cả cô nương hắn thích cũng bị nương đổi hôn ước, trở thành vợ của em trai hắn. Còn hắn thì phải cưới một tiểu ca nhi của Chương gia.
Chuyện này khiến nguyên chủ hoàn toàn phát điên.
Nhưng hôn sự này là do hai nhà Lâm – Chương tự sắp đặt, theo lệnh cha mẹ, lời mai mối mà thành. Không trái với luật pháp, dù có đi kiện cũng chẳng thay đổi được gì. Cuối cùng, nguyên chủ vẫn bị ép cưới tiểu ca nhi Chương Tụ của Chương gia.
Vì mang nặng oán khí, nguyên chủ cực kỳ căm ghét Chương Tụ.
Sau khi thành thân, hắn không chịu động phòng, đã vậy còn trút hết mọi bực dọc lên Chương Tụ. Lời lẽ thì sỉ nhục, động tay động chân cũng không hề nương tay. Hắn còn thờ ơ khi nương mình ép Chương Tụ làm việc cực nhọc, coi y như bao cát để trút giận.
Chương Tụ vốn không được coi trọng trong nhà, là trẻ mồ côi sống nhờ nhà cậu. Không có ai chống lưng, y nào dám phản kháng?
Ở thời cổ đại, chồng dạy vợ là chuyện "danh chính ngôn thuận". Cùng lắm, người trong thôn chỉ có thể khuyên vài câu. Chương gia không đứng ra bảo vệ, nương ruột lại ốm yếu, thiếu niên này ngoài cam chịu ra thì còn có thể làm gì?
Gần đây, em trai nguyên chủ sắp thành thân với cô nương Chương gia, nguyên chủ vì muốn bỏ trốn cùng người trong lòng nên định bán Chương Tụ lấy tiền lộ phí.
Tên ngu xuẩn này không nghĩ xem, nếu cô nương kia thực sự muốn cùng hắn bỏ trốn, thì ngay từ lúc bị đổi hôn ước, nàng ta đã có thể phản kháng rồi.
Từ lúc nguyên chủ mắc bệnh lạ, thi cử không còn hy vọng, cô nương Chương gia đã dần dần xa lánh hắn. Nếu vẫn còn gặp gỡ, chẳng qua cũng vì tiếc mấy món trang sức và bạc hắn đưa mà thôi.
Nguyên chủ cứ tưởng đó là chân ái, nhưng trong mắt người ta, chỉ là một trò cười ngốc nghếch mà thôi.
Nực cười nhất là tên ngốc này còn đang vui vẻ chuẩn bị chạy trốn, nào ngờ tối qua sau khi bàn giá cả với hai gã buôn người xong, uống say trở về, giữa đường ngã đập đầu xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ.
Khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã trở thành một người khác đến từ hiện đại.
Do còn bị ảnh hưởng bởi rượu, lúc đó đầu óc hắn choáng váng, không kịp phản ứng, cứ nghĩ mình đang mơ. Sau đó, hắn mơ mơ màng màng kéo cậu trai tên Chương Tụ lên giường, ngủ cùng y, lăn lộn suốt cả đêm...
Sau khi dung hòa hết ký ức trong đầu, Lâm Trạch chỉ muốn túm cổ nguyên chủ đánh cho một trận.
Tên khốn này, cuộc đời không thuận lợi liền trút giận lên người khác.
Dù không thích Chương Tụ đi nữa, nhưng cũng đã cưới người ta về rồi. Y vẫn kính cẩn hầu hạ hắn như một người phu lang đúng nghĩa, nếu không ưa thì cứ ly hôn là được, sao có thể nhẫn tâm ra tay đánh người? Sao có thể tàn nhẫn đến mức định bán y đi? Mà còn bán vào kỹ viện nữa!
Nếu hắn không tình cờ xuyên qua đây, dù nguyên chủ có chết, thì với tính tình của nương hắn, Chương Tụ e rằng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Lâm Trạch xoa thái dương, nghĩ đến việc bản thân lại xuyên vào một kẻ nhu nhược, vũ phu như thế này, nếu “ba mẹ” hắn biết được, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Nhưng sợ là không còn cơ hội để biết nữa. Không rõ tin hắn "chết" truyền về nhà sẽ ra sao, nhưng cũng may là em trai, em gái hắn đều đã trưởng thành. Có họ ở bên chăm sóc, chắc “ba mẹ” hắn cũng sẽ sớm nguôi ngoai thôi.
Tự an ủi bản thân xong, Lâm Trạch cố gắng thích nghi với thực tại càng nhanh càng tốt.
Mở mắt ra, hắn quay đầu lại nhìn, thấy cậu trai kia vẫn còn đang lau người. Sắc mặt y trắng bệch, chậm rãi lau cơ thể mình.
Tiểu ca nhi sinh con được nhưng không thuận tiện như nữ nhân, lần đầu tiên càng khó chịu hơn. Tối qua, Lâm Trạch bị ảnh hưởng bởi rượu, hoàn toàn không biết nặng nhẹ, cứ thế mà dày vò y gần như suốt cả đêm. Giờ phút này, Chương Tụ toàn thân đau nhức, đặc biệt là nơi đó, gần như bị tàn phá.
Lúc Lâm Trạch quay đầu lại, Chương Tụ đang cố chịu đau để tự mình làm sạch, cửa lại mở toang, hình ảnh ấy thiếu chút nữa làm Lâm Trạch chảy cả máu mũi!
"......"
Chương Tụ cũng hoảng sợ. Nhưng so với cảm giác thẹn thùng khi bị nhìn thấy, y còn sợ hãi "Lâm Trạch" hơn nhiều.
Theo phản xạ, y vội vàng ném khăn xuống, co người nép vào góc, ôm chặt lấy chân, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát.
Y thực sự bị "Lâm Trạch" đánh đến sợ. Người ngoài nhìn hắn là một tú tài thư sinh, không có sức lực gì, nhưng khi ra tay lại chẳng hề nhẹ nhàng như một người nông dân lam lũ.
Lúc đầu, khi "Lâm Trạch" mắng nhiếc y, còn có Lâm Tam Quý đứng ra khuyên can vài câu, hắn không dám cãi lời cha. Nhưng đến khi cửa phòng đóng lại vào ban đêm, hắn chẳng còn cố kỵ gì nữa, chỉ cần tâm trạng không vui là sẽ trút giận lên y.
Chương Tụ từng muốn chạy trốn, nhưng y không có tiền, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhẫn nhịn.
Nước mắt không kìm được mà trào ra, nhưng y phải cố gắng bịt chặt miệng mình để không phát ra âm thanh. Bởi vì y biết, nếu khóc thành tiếng, thứ nhận lại sẽ không phải sự thương hại, mà là những trận đòn còn khủng khiếp hơn...
Bộ dạng nhẫn nhịn và sợ hãi của cậu trai kia khiến Lâm Trạch không khỏi xót xa. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống càng làm hắn thấy nhói trong lòng.
Dựa theo ký ức, Tụ ca nhi này vừa tròn mười tám tuổi, nếu ở hiện đại hẳn là một thanh niên tràn đầy sức sống, ngày ngày nghe nhạc rock, chơi bóng rổ, tận hưởng tuổi trẻ. Vậy mà ở đây, y đã phải lấy chồng sớm, bị áp bức, làm việc quần quật, còn thường xuyên bị đánh chửi.
Nhìn những dấu vết ái muội khắp người y, cộng thêm những vết thương cũ trên cơ thể gầy gò, Lâm Trạch vừa đau lòng vừa âm thầm khinh thường bản thân. Đúng là ở một mình lâu quá rồi, đến lúc này mà còn có thể nảy sinh ý nghĩ bậy bạ!
“…Tối qua ta không cố ý…”
Lâm Trạch cắn răng, cố lấy can đảm rồi bế người lên giường, sau đó mới mở miệng giải thích.
Những chuyện nguyên chủ đã làm, hắn có nghĩ nhiều cũng vô ích. Nhưng dù sao tối qua hắn cũng đã làm chuyện đó với y… Bất kể thế nào, ít nhất hắn cũng phải có trách nhiệm.
Chuyện tình cảm có thể từ từ vun đắp, dù hiện tại chưa thể nói đến yêu đương. Nam hài này cũng hợp gu của hắn, nếu có thể ở bên nhau lâu dài, hắn cũng không phản đối. Nếu sau này không thành, hắn sẽ ly hôn rồi bồi thường cho y một khoản để bắt đầu lại cuộc sống. Như vậy cả hai cũng coi như kết thúc trong êm đẹp.
Nhưng có vẻ như những gì nguyên chủ để lại đã khiến nam hài này quá sợ hãi.
Nghe hắn nói, Chương Tụ càng run rẩy hơn, hoàn toàn không dám phản ứng lại hành động của hắn, chỉ vội vàng gật đầu, tự nhận hết lỗi về mình.
“Ta biết… Tối qua ngươi uống say, là ta không đẩy ngươi ra được. Ta sẽ nói với mọi người trong thôn rằng ta lợi dụng lúc ngươi say để dụ dỗ ngươi, sẽ không để Chương Ngân Châu hiểu lầm ngươi… Đều là ta không biết xấu hổ…”
Chương Tụ cúi đầu, giọng run run, nói rất nhanh như sợ chậm một chút sẽ khiến hắn tức giận.
Y không muốn nói vậy, nhưng nếu không nhận lỗi, “Lâm Trạch” chắc chắn sẽ không tha cho y. Trong lòng “Lâm Trạch”, người hắn chờ đợi chỉ có Chương Ngân Châu. Dù đã lấy y, dù Chương Ngân Châu đã trở thành hôn thê của Lâm Kiến Văn, hắn vẫn không chịu từ bỏ.
Lời này nghe thật khó chịu, nhưng khi đối chiếu với ký ức của nguyên chủ, Lâm Trạch có thể hiểu được phản ứng của Chương Tụ.
Ngay trong đêm tân hôn, vì quá oán hận, nguyên chủ đã cảnh cáo Chương Tụ rất gay gắt. Hắn bắt y phải ngoan ngoãn làm việc, không được xưng là phu lang của hắn, nói rằng người chính thất duy nhất của hắn chỉ có thể là Chương Ngân Châu. Nếu Chương Tụ dám ngủ trên giường của hắn, dám tự nhận là vợ hắn, hắn sẽ đánh chết y…
Mỗi lần đánh chửi Chương Tụ, hắn đều nhắc đi nhắc lại những lời này. Nếu y dám phản kháng, hậu quả chỉ càng tệ hơn.
Lâm Trạch thật sự không biết nói gì nữa.
Chương Tụ xui xẻo đến mức nào mới gả vào nhà này chứ! Thà rằng lấy một người nông dân nghèo còn hơn vào Lâm gia. Một người ngoan ngoãn, chăm chỉ như y vốn là mẫu con dâu lý tưởng của các gia đình nông thôn.
“Những lời trước kia ta nói, ngươi cứ coi như gió thoảng ngoài tai, quên hết đi. Sau này chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Lâm Trạch có chút bực bội.
Sao hắn lại xuyên vào một kẻ ngu xuẩn và bất lực như thế này chứ? Với những gì nguyên chủ đã làm, nam hài trước mặt còn có thể thích hắn được sao?
Nếu đổi lại là hắn, chắc chắn đã cầm dao chém chết loại chồng này giữa đêm rồi!
“……”
Chương Tụ nhìn chằm chằm hắn, nhưng vẫn không dám nói gì. Cơ thể không còn run rẩy, nhưng ánh mắt y rõ ràng là không tin những lời hắn vừa nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu công: Tức phụ xem ta như kẻ ác, phải làm sao đây?!