Edit Ngọc Trúc

Giấc mộng Hoàng Lương, trong mộng hồi tưởng thời gian, giúp người đã khuất tiêu tan oán khí. Đây là năng lực độc nhất của Thận Long, trên trời dưới đất không ai bì kịp.

Chỉ là, ngay cả Thận Long cũng có chuyện không thể làm được.

Sự bất lực này, chính là điều mà Nhan đã muốn phá bỏ suốt hàng vạn năm qua.

Trong khách điếm Hoàng Lương, những viên dạ minh châu sáng rực được gắn trên đế đèn, tỏa ra ánh sáng lung linh, chiếu rọi cả căn phòng, khiến mọi vật ánh lên sắc bảo quang rực rỡ.

Nhan vén tay áo, mở ra một hộp đựng hương liệu mới. Dùng muỗng hương đồng nhẹ nhàng đảo một vòng, viên hương tròn lăn nhẹ, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Hắn nhấc một viên đặt vào lư hương, ánh lửa chợt lóe lên, biến thành màu xanh u tối.

Làn khói mỏng manh uyển chuyển bay lượn, nhẹ nhàng tản ra bốn phía Bác Sơn lò, như sương tiên bao phủ.

Bên tai chợt vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.

Nhan làm như không nghe thấy, dựa người vào ghế bập bênh, mắt hơi khép hờ, không hề có ý định đứng dậy.

Thấy không ai trả lời, người bên ngoài tự ý phá vỡ ngăn cách, đẩy cửa khách điếm bước vào.

“Nhan.”

Nghe tiếng gọi, Nhan rốt cuộc mở mắt, nghiêng đầu, một tay chống cằm, nhìn về phía vị khách không mời mà đến—Ứng Long Canh Thần. Khóe môi hắn cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Chủ nhân chưa mời, khách đã tự tiện vào, đây là đạo lý gì?”

Canh Thần sải bước đi vào, tà áo gió đen khẽ lay động, tay cầm một thanh trường kiếm. Kiếm không vỏ, thân kiếm vàng ròng, chuôi kiếm trơn nhẵn không hề có hoa văn, khác hẳn với sắc xanh đen lạnh lẽo của thân kiếm.

Đến trước ghế bập bênh, Canh Thần giơ kiếm lên, mũi kiếm đặt ngay dưới cằm Nhan.

Nhan khẽ hạ mắt, đầu ngón tay chạm nhẹ vào thân kiếm. Làn khói trắng bao quanh Bác Sơn lò bỗng nhiên biến đổi, hóa thành hình giao long, uốn lượn bay đến. Giao long ngậm đuôi mình, cuốn quanh thân kiếm, từ mũi kiếm dần trườn về phía chuôi. Khi chạm đến ngón tay Canh Thần, nó liền tan thành làn khói nhẹ, tiêu tán trong không trung.

“Canh Thần, ta nhớ rất rõ lời hứa với ngươi, đâu cần phải căng thẳng thế?” Bỏ qua lưỡi kiếm kề sát cổ, Nhan khẽ búng tay. Một chiếc hộp gỗ từ trên giá bay ra, được bao phủ trong kim quang, lơ lửng giữa không trung.

“Da rắn Đằng Xà, kết hợp móng Cùng Kỳ, phụ trợ giáp Hỗn Độn.”

Nhan mở hộp, bên trong là một vỏ kiếm đen nhánh.

Trên bề mặt, hoa văn xanh lam chập chờn, nửa như mây, nửa như thú. Khi hộp vừa mở, một luồng sát khí dữ tợn lập tức tràn ra, hung hãn đến cực điểm. Ngay cả thần tiên bình thường cũng chưa chắc có thể trấn áp được nó, yêu quỷ đạo hạnh thấp càng không dám tới gần. Nếu vô ý chạm phải, e rằng sẽ phát cuồng ngay tại chỗ.

“Sao hả?” Nhan đẩy hộp gỗ đến trước mặt Canh Thần, cười nói: “Xem như ta đã bỏ cả vốn liếng. Để đáp lại, có thể nở một nụ cười không? Lần nào gặp mặt cũng là bộ dạng lạnh lùng như thế.”

Chưa dứt lời, lưỡi kiếm kề cổ liền rời đi.

Ngay sau đó, một luồng khí thế bá đạo ập đến, bàn tay to lớn siết chặt lấy cổ hắn. Nhan bị ép ngửa ra sau, cả người bị đè lên quầy.

Đôi mắt Canh Thần hóa thành màu vàng ròng, lạnh lùng nhìn xuống kẻ đang bị hắn khống chế. Trường kiếm và vỏ kiếm bị đặt sang một bên, còn bàn tay trên cổ hắn dần siết chặt hơn.

“Nhan, rốt cuộc ngươi đang tính toán điều gì?”

“Ta đang tính gì?” Nhan khẽ mỉm cười, đồng tử cũng biến thành kim sắc, giống hệt Canh Thần.

Cổ bị chế trụ, hầu kết có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào, vậy mà hắn chẳng những không giãy giụa, mà còn đưa tay ra sau cổ Canh Thần, nhẹ nhàng khép lại, giọng trầm thấp vang lên:

“Ngươi nói xem, ta muốn làm gì?”

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hơi thở hòa quyện, giống như dây dưa tình ý, mà cũng như đang đấu sức căng thẳng.

Long khí tràn ngập từng ngóc ngách, quá mức bá đạo.

Trên chiếc ô, con hồ ly đỏ bị kinh động, mở mắt nhìn, liền lập tức dựng thẳng lông. Nó đưa hai móng che mắt, cái đuôi phủ kín miệng, ý tứ vô cùng rõ ràng: Trường hợp này sẽ dạy hư một tiểu hồ ly ngây thơ như nó, thà không nhìn còn hơn!

“Cửu Vĩ, nàng đang ở chỗ ngươi?” Nhìn thấy chiếc ô, Canh Thần kinh ngạc hỏi.

Nhan khẽ động cổ tay, liền bị siết chặt hơn.

Không quen bị áp chế quá lâu, hắn trở tay giữ chặt cánh tay Canh Thần, đồng tử sáng rực kim quang, long lân phía sau tai thấp thoáng hiện ra.

“Canh Thần, buông tay.” Giọng hắn vẫn ôn hòa, nhưng trong lời nói lại mang theo uy áp rõ ràng.

“Nếu không buông thì sao?”

“Được thôi, đừng hối hận.”
"Hối" vừa thốt ra, vảy rồng hiện lên trên thái dương Nhan, tay hắn đột ngột siết chặt. Bóng đen trong không trung xoay tròn, bị ném thẳng ra ngoài.

Canh Thần lộn người giữa không trung, tà áo đen tung bay, hạ xuống đất vững vàng.

Xiềng xích biến mất, Nhan ngồi dậy, lòng bàn tay lướt qua cổ. Trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có chút cảm xúc nào.

"Nhan, lệ quỷ nên thuộc về địa phủ. Dạo gần đây ngươi hành động quá nhiều, phán quan đã bẩm báo lên Thập Điện Diêm La, lần này phiền phức không nhỏ đâu." Canh Thần thu kiếm vào vỏ, âm thanh kim loại khe khẽ vang lên.

Vỏ kiếm phát ra ánh sáng xanh nhạt, hơi thở dị thú thời thượng cổ bùng phát mạnh mẽ. Nhưng dù có dữ tợn đến đâu, cuối cùng vẫn bị long khí áp chế, không thể tùy tiện phát uy.

"Phiền phức?" Nhan khoanh tay cười nhạt. "Canh Thần, ngươi và ta quen biết đã vạn năm, ngươi từng thấy ta sợ hai chữ đó sao?"

"Ngươi thu thập nhiều hồn phách như vậy, rốt cuộc định làm gì?"

"Làm gì à?" Nhan kéo dài giọng, bất ngờ lao đến trước mặt Canh Thần, túm cổ áo hắn, ép sát vào lan can gỗ. "Hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?"

Canh Thần mặt không cảm xúc. Ngay khi Nhan định buông tay, hắn đột nhiên giữ chặt gáy Nhan, trầm giọng nói: "Thật chứ?"

"Đươ—"

Chưa kịp dứt lời, cửa khách điếm lại vang lên tiếng gõ.

Cả hai cùng quay đầu, nhìn thấy một tiểu nhân cao chưa tới hai gang tay, mặc áo vàng, đội mũ hoàng gia. Gã đang cố gắng thoát khỏi ánh sáng huỳnh quang bao quanh, len lén thò đầu qua khe cửa.

Nhìn thấy cảnh tượng trên thang lầu, gã ngẩn người, không ngờ lại phá ngang một khoảnh khắc như vậy. Trong phút chốc lúng túng, gã lập tức bị bức tượng đá gần đó đập bay ra ngoài.

"Thượng thần, đại nhân, cứu mạng!"

Tiểu nhân hét thảm, lăn mấy vòng trên không rồi rơi xuống đất, úp mặt xuống nền gạch.

"Khánh Kỵ?" Nhan buông Canh Thần, bước nhanh đến cửa, xách cổ áo tiểu nhân lên, lắc vài cái.

"Đại nhân, tiểu nhân không phụ sứ mệnh! Đồ ngài cần đều đã tìm đủ!" Khánh Kỵ bị lắc đến hoa mắt chóng mặt, nhưng không dám than vãn, vội vàng búng tay ra hiệu.

Một chiếc xe con cao chừng mười mấy centimet lập tức lớn dần, nhanh chóng vượt quá hai mét.

Bên trong xe là những yêu cá chưa khai linh trí, cùng hàng loạt nguyên liệu điều hương mang linh khí. Đặc biệt nhất là một khối giao sa bảy sắc, phát sáng rực rỡ.

"Vất vả cho ngươi."

Nhan buông Khánh Kỵ, lấy một hộp gỗ trên kệ đưa qua. "Đây là phần thưởng đã hứa."

Khánh Kỵ nhận lấy, liếc qua bên trong liền vui mừng khôn xiết. Cẩn thận cất kỹ, gã cung kính hành lễ: "Đa tạ đại nhân! Sau này nếu có sai phái, tiểu nhân nhất định vượt lửa qua sông, không dám từ chối!"

"Không cần nghiêm trọng vậy." Nhan hơi cúi người, hai tay chống lên đầu gối, cười nói. "Bắt được cá ngon, cứ gửi thêm mấy con cho ta là được."

Khánh Kỵ liên tục gật đầu, sau đó cáo từ, lái xe bay đi.

Yêu cá được đựng trong bình thủy tinh đặc chế, bên trong toát ra linh khí nồng đậm. Dù đã rời nước từ lâu, chúng vẫn bơi lội linh hoạt, tràn đầy sinh khí.

Nhan kiểm tra qua vài con, tỏ vẻ hài lòng. Hắn búng tay một cái, yêu cá, hương liệu và giao sa lập tức bay vào khách điếm, tự động sắp xếp gọn gàng trên kệ.

Xử lý xong mọi chuyện, Nhan quay lại, phát hiện Canh Thần đã rời đi. Vỏ kiếm làm từ da rắn đã bị mang đi, chỉ còn lại chiếc hộp gỗ trên quầy.

Hộp mở ra, chỗ đáng lẽ đặt vỏ kiếm giờ đây lại nằm một chiếc vảy rồng màu vàng kim.

"Ứng Long lân?"

Nhan nhặt vảy lên, có thể cảm nhận được hơi thở bá đạo lưu lại trên đó.

"Hắn đột nhiên hào phóng thế này, có chút không hợp lý lắm..."

Chưa kịp suy nghĩ sâu, khách điếm trên lầu hai bỗng sinh dị trạng. Oán khí đen kịt tràn ra từ hành lang, lan dần xuống cầu thang gỗ.

"Cửu Vĩ lại gây chuyện gì nữa?"

Lần trước, trong một giấc mộng hoàng lương, Cửu Vĩ giúp nữ quỷ áo đỏ thả Cửu Đầu Điểu, khiến địa phủ chú ý, suýt nữa gây ra đại họa.

Lần này, Nhan không trực tiếp ra tay mà để Cửu Vĩ giúp đôi mẹ con hoàn thành tâm nguyện. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, có vẻ sự việc không suôn sẻ, thậm chí còn xảy ra biến cố ngoài dự liệu?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play