Edit Ngọc Trúc

Phán quan xoay nhẹ cây bút trong lòng bàn tay, đầu bút lông chấm xuống để lại từng đốm xanh, đan xen tạo thành từng lớp ký hiệu kỳ lạ, khảm vào khe nứt trên tấm chắn. Ánh sáng lóe lên liên tục, tựa như vầng trăng rơi xuống mặt hồ, phản chiếu những tia sáng nhảy múa.

Cuối cùng, nét bút cuối cùng hạ xuống, ánh sáng xanh tan biến, khe nứt trên tấm chắn cũng hoàn toàn liền lại.

Những linh hồn bị hút về nhờ dương khí tập trung thấy lối đi bị phá hủy thì hoảng sợ tản ra khắp nơi. Nhưng tốc độ trốn chạy quá chậm, bọn họ bị xích hồn trói chặt như bánh chưng, từng người một bị dẫn vào đèn dẫn hồn.

Dù không bắt được lệ quỷ, nhưng phán quan lại bắt được một tên quỷ giảo hoạt và một kẻ chuyên lừa gạt, thậm chí còn có ba con oán quỷ sắp thành hình. Với phán quan, chuyến đi này cũng không tệ.

Thu lại cây bút phán quan, hắn bấm tay tính giờ. Đang định xoay người rời đi, bỗng nhiên tấm chắn mới dựng lên lại dao động dữ dội, một luồng long khí khủng khiếp ào ạt tràn đến. Khác với sự huyền bí của Thận Long, khí tức này hoàn toàn là sức mạnh bá đạo, như thần thợ rèn từ thời hoang cổ, có thể chém đứt trụ trời, khoét thủng núi Bất Chu.

"Thượng thần."

Không cần đoán cũng biết long khí này đến từ ai.

Trước là Thận Long, giờ lại đến Ứng Long, phán quan không khỏi cảm khái vận xui của mình. Nhưng nghĩ thì nghĩ, lễ nghi vẫn phải đầy đủ. Hắn chỉnh trang y phục, hướng về nơi long khí truyền tới mà chắp tay hành lễ.

Số lần tiếp xúc với Ứng Long không nhiều, không bằng đám lão già trong điện, nhưng phán quan vẫn ứng biến rất nhanh. Dù gì khi còn sống hắn cũng từng là quan chức tối cao, thậm chí từng được phong làm Hán Đế. Khả năng nhìn thấu lòng người và cách hành xử của hắn đã đạt đến đỉnh cao.

Canh Thần không xuất hiện, nhưng ý cảnh cáo lại rất rõ ràng.

Không đủ thực lực để tranh luận với đối phương, phán quan không dám chậm trễ, cũng không dám gây chuyện. Hắn nhanh chóng thu dọn mọi thứ, rời khỏi vùng đất long khí bao trùm, mang theo những linh hồn đã bắt được trở về địa phủ.

Dù không bắt được lệ quỷ, nhưng số lượng quỷ hồn thu được cũng không ít, ít nhất có thể lấp đầy nửa trang quỷ sách, xem như có lời giải thích với Diêm La. Còn về Thận Long, ngay cả đám lão làng cũng không dám động vào, hắn thì có thể làm gì? Cùng lắm thì bỏ việc, thậm chí xin từ chức, sang làm người chèo thuyền cho Mạnh Bà.

Phán quan đã nghĩ sẵn cả năm, sáu đường lui.

Không còn vướng bận, lòng hiếu kỳ bỗng nổi lên.

Theo tin tức nhỏ lẻ, Thận Long đã quấn lấy Ứng Long suốt ba nghìn năm, giờ lại dọn nhà đến đây, ăn vạ ngay trong lãnh địa của hắn. Ứng Long phiền không chịu nổi nhưng vẫn chưa động thủ, quan hệ giữa hai bên cũng chẳng khá hơn. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, có vẻ có điều gì đó không ổn.

Chẳng lẽ đám lão già kia đã lừa hắn ngay từ đầu?

Sau khi phán quan rời đi, luồng long khí mạnh mẽ kia cũng dần rút lại như thủy triều.

Một hộ sĩ tuần tra ban đêm đi qua hành lang, cảm thấy hơi lạnh liền dừng bước, chà xát hai cánh tay.

Do tấm chắn bị rạn nứt, trong thời gian ngắn có rất nhiều linh hồn tụ tập, khiến âm khí trở nên dày đặc. Dù quỷ hồn đã bị dẫn đi, nhưng không thể nào xóa sạch hết âm khí ngay lập tức. Nó không gây hại thực chất cho con người, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Đây là di chứng của việc quỷ tụ tập, dù là Diêm La cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn.

Trong phòng bệnh, cô bé tóc ngắn ngủ không yên, trằn trọc, thỉnh thoảng còn nói mớ. Người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh cảm thấy bực bội, bỗng dưng thèm thuốc. Nhưng bệnh viện là khu vực cấm hút thuốc, trên người cô cũng không mang theo, đành mở cửa sổ, để cơn gió lạnh giúp xoa dịu cơn nghiện.

"Quỷ, thật sự có quỷ sao?" Nhìn ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ, nhớ lại vẻ mặt hoảng sợ của cô bé, người phụ nữ có chút chần chừ. Nhưng rồi cô bật cười, nhạo báng: "Trên đời này làm gì có quỷ. Cái gọi là âm ty, báo ứng, toàn là trò lừa đảo."

Đêm xuống, khu phố đồ cổ rực rỡ ánh đèn lồng.

Những ngọn đèn dầu cháy sáng như những con rồng nhỏ, đèn kéo quân xoay vòng, ánh sáng đèn lưu ly lung linh huyền ảo, bao trùm toàn bộ con phố Trường Nhai, tựa như đưa con người trở về khung cảnh trăm năm trước.

Chợ đêm vừa mở cửa, các quán hàng tái hiện khung cảnh cổ xưa. Những người bán hàng gánh quang gánh, phụ nữ mặc váy vải tất bật nhóm bếp, bày biện bàn ghế gỗ. Nồi nước dùng sôi sục, bát mì nóng hổi được múc lên, rắc thêm hành lá xanh mướt, hương thơm lan tỏa, thu hút những thực khách sành ăn.

Khách điếm Hoàng Lương hiếm hoi treo lên đèn lồng, nhưng cửa chính vẫn đóng kín, không có ý định đón khách.

Đến nửa đêm, du khách lần lượt ra về, các quầy hàng cũng dần thu dọn, con phố Trường Nhai trở lại sự tĩnh lặng.

Ánh trăng đổ xuống, trên con đường lát đá xanh vang lên tiếng bước chân đều đặn.

Cộp, cộp, cộp.

Âm thanh trong trẻo, có quy luật.

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, một bóng hình quyến rũ lướt qua Trường Nhai, mái tóc đen dài buông xuống, che đi đường cong hút mắt nơi eo.

Dưới ánh trăng, vòng eo mềm mại của nàng uyển chuyển theo từng bước chân, bầu ngực đầy đặn khẽ rung động, bờ vai mượt mà, chiếc cổ thon dài, tất cả đều toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ. Đêm xuân se lạnh, nàng chỉ khoác trên người một chiếc sườn xám thêu hoa hải đường, không áo choàng, cũng chẳng áo khoác.

Điều kỳ lạ hơn nữa là bầu trời đêm trong trẻo, không một giọt mưa, vậy mà trong tay nàng lại cầm một chiếc ô.

Bàn tay thon dài, phủ sơn móng màu đỏ tươi, nhẹ nhàng xoay cán ô theo từng bước đi. Trên mặt ô, hoa văn uyển chuyển biến đổi, dường như có sinh mệnh. Dưới ánh trăng, họa tiết ấy hiện ra một con hồ ly đỏ chạy vội theo trục.

Nàng đi thẳng đến trước cửa Hoàng Lương khách điếm.

Tảng đá điêu khắc đen tuyền bỗng lóe lên ánh sáng xanh mờ ảo, chặn bước tiến của nàng.

Mặt ô rực lên ánh hồng, tiểu hồ ly lông xù nhảy ra khỏi ô, thoắt cái hóa thành Cửu Vĩ Hồ cao ba mét, bộ dạng hùng hổ như muốn lao lên trước.

Cánh cửa khách điếm khẽ mở, một giọng nói ôn hòa vang lên:

“Cửu Vĩ, thói quen này của ngươi thật không tốt.”

Nữ nhân bật cười khẽ, thu lại cây dù. Ánh trăng rọi xuống, phản chiếu một dung nhan diễm lệ như hoa đào, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách.

“Tiểu yêu Cửu Vĩ, tham kiến Hoàng Lương chi chủ.”

“Mời vào.” Giọng nói trong nhà tiếp tục cất lên, ánh đèn dầu trong khách điếm bừng sáng.

“Tạ thượng thần.”

Cửu Vĩ bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa gỗ lặng lẽ khép lại phía sau nàng.

Sau quầy, một nam nhân đang cầm muỗng gỗ, trước mặt là những bình gốm và mấy hộp gỗ đựng đầy dược thảo đã phơi khô. Hai thanh mộc giản đen khắc hoa văn đỏ đặt một bên, bề mặt giản tỏa ra ánh sáng nhạt, liên tục bay vào vách tường gỗ phía sau.

Thấy người trước mặt đang bận rộn, Cửu Vĩ không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ đứng chờ.

Mãi đến khi ba khắc trôi qua, nam nhân mới sắp xếp xong tất cả, phong kín các bình gốm rồi đặt lên giá, sau đó lấy khăn lau tay.

Đôi mắt tinh tường của Cửu Vĩ thoáng liếc qua, lập tức nhận ra đó là khăn giao sa. Nghe nói bên trong có vảy của giao nhân, người khác có cầu cũng chưa chắc được một mảnh, vậy mà người này lại thản nhiên dùng để lau tay, đúng là giàu có đến mức khó tưởng.

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Nam nhân tùy ý đặt khăn xuống, rót cho mình một ly trà xanh, tiện tay rót thêm một ly cho Cửu Vĩ.

“Hồi thượng thần…”

“Đừng gọi ta là thượng thần, ta sớm đã không còn là thượng thần nữa.” Nam nhân đặt ly trà xuống, giọng điệu vẫn ôn hòa, nhưng lại mang theo áp lực vô hình, “Có gì nói thẳng, tối nay ta không có nhiều thời gian.”

“Vâng.” Cửu Vĩ vội vàng đáp lời, không dám vòng vo mà trình bày lý do đến đây.

“Da Đằng Xà?” Nam nhân ngạc nhiên hỏi, “Ngươi là hồ ly, cần thứ đó làm gì?”

“Hồi… Đại nhân, ta cũng bất đắc dĩ.” Nhắc đến chuyện này, Cửu Vĩ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Con gái ta không biết suy nghĩ, lại đi thích Đế Giang. Nghe nói hắn vừa có được một thanh thần binh, liền muốn dùng da rắn đằng làm vỏ đao. Nhưng đằng xà vốn xem thường Cửu Vĩ Hồ, dù ta có đến cầu xin cũng vô ích. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể mặt dày đến nhờ đại nhân giúp đỡ.”

Cửu Vĩ cúi đầu, hai mắt rưng rưng. Nếu là người thường, chắc chắn sẽ mềm lòng, đến cả sao trên trời cũng sẵn sàng hái xuống cho nàng. Đáng tiếc, nàng đang đối diện với một Thận Long, mấy trò mê hoặc này chẳng có tác dụng gì.

Có lẽ cũng biết mình không đủ cân lượng, Cửu Vĩ chỉ khóc một lát rồi nhanh chóng ngừng lại, không dám diễn tiếp.

“Da Đằng Xà ta có.”

“Đại nhân…”

“Nhưng đáng tiếc, ta không thể cho ngươi.” Nam nhân lắc đầu, “Vài ngày trước, ta đã hứa sẽ dùng nó làm vỏ kiếm cho Canh Thần.”

Cửu Vĩ vừa định lên tiếng, dù là ai có được da rắn, nàng cũng sẽ tìm cách đổi lấy. Mềm mỏng không được thì cứng rắn, cứng rắn không xong thì lợi dụ, luôn có cách để đạt được mục đích.

Nhưng khi nghe hai chữ “Canh Thần”, toàn bộ suy nghĩ trong đầu nàng lập tức tiêu tan như băng tuyết dưới nắng.

Ứng Long?

Lợi dụ? Cứng rắn?

Ha…

Cửu Vĩ khẽ run, cái đuôi xù xù cuộn lại, vùi đầu vào ngủ, thà chết cũng không dám chọc vào.

“Ta còn hai mảnh giao lân, cũng có thể dùng để rèn vũ khí, ngươi có muốn không?”

“Muốn!” Ánh mắt Cửu Vĩ sáng lên, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Nam nhân không nói thêm gì, chỉ khoanh tay trước quầy, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cười nhàn nhã nhìn nàng. Ý tứ vô cùng rõ ràng.

“Đại nhân, chỉ cần tiểu yêu có, nhất định sẽ dâng lên.”

“Không cần nhiều, chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc.” Nam nhân khẽ cười, nói:

“Còn nhớ chuyện ngươi từng làm giúp Nữ Oa không?”

“Đại nhân, tiểu yêu không dám!” Cửu Vĩ hoảng sợ đến tái mặt, vội vàng kêu lên: “Thế nhân bây giờ không còn như mấy ngàn năm trước, nếu tiểu yêu dám nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh chết! Xin đại nhân tha mạng!”

“Không bắt ngươi làm chuyện tày trời như vậy.” Nhan thản nhiên đáp, khẽ búng tay một cái. Một tấm bình phong lập tức hiện ra trước mặt hai người.

Bình phong gồm sáu tấm, trong đó năm tấm trống trơn, chỉ có một tấm đang trôi chảy hình ảnh, hiện lên bóng dáng của hai mẹ con đã khuất.

“Ta muốn ngươi tiến vào giấc mộng, giúp đôi mẹ con này hoàn thành tâm nguyện. Nếu chuyện thành, ta sẽ cho ngươi một mảnh giao lân, thế nào?”

Dễ dàng như vậy sao?

Cửu Vĩ gần như không tin vào vận may của mình.

Xác nhận đối phương không lừa gạt, sợ Nhan đổi ý, nàng lập tức hóa thành một luồng ánh sáng, lao thẳng vào trong bình phong.

Chiếc ô còn lại trên mặt đất khẽ khép lại, hình ảnh con hồ ly đỏ trên ô cuộn tròn thân mình, ôm lấy cái đuôi mềm mại, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play