Edit Ngọc Trúc

Na Na vừa được đưa vào bệnh viện, đồng đội lập tức gọi điện thông báo cho người nhà cô.

Chưa đầy ba tiếng sau, một chiếc xe hơi màu đỏ dừng trước cổng bệnh viện. Từ trên xe bước xuống một người phụ nữ trẻ tuổi, dáng người đầy đặn, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Phiền anh, tầng sáu.”

Thang máy đã chật kín người, cô đành đứng chờ thang máy chuyên dụng dành cho phòng phẫu thuật.

May mắn là bên trong thang máy không có giường bệnh. Một hộ lý mặc đồng phục màu lam đứng bên trong, nhìn thấy cô gái mặt mày tái nhợt, áo khoác bên ngoài vẫn là đồ ngủ, tóc hơi rối, liền đoán ngay đây là người nhà bệnh nhân nên không nói nhiều mà trực tiếp bấm nút thang máy.

Bên trong có mấy người khác, đa số cũng là người nhà bệnh nhân. Nhìn thấy cô lo lắng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ai nấy đều tỏ vẻ đồng cảm. Một phụ nữ lớn tuổi lấy ra một gói khăn giấy, đưa cho cô: “Lau mồ hôi đi cháu.”

“Cảm ơn ạ.”

Cô nhận lấy khăn giấy, đúng lúc thang máy dừng ở tầng sáu.

Cửa thang máy vừa mở, cô vội vã bước ra ngoài.

Cùng lúc đó, một làn khói đen lặng lẽ lướt qua thang máy bên cạnh, theo sát cô từ phía sau.

Khói đen tràn qua, kéo theo một luồng khí đen âm u. Oán khí ngưng tụ thành những giọt nước đen rơi xuống, bám vào lan can kim loại khiến nó nhanh chóng ăn mòn, để lại những vệt đen sâu hoắm.

Hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cánh cửa phòng bệnh bật mở, một cô gái tóc dài cầm theo phích nước nóng bước ra. Vừa nhìn thấy người phụ nữ kia, cô lập tức gọi: “Chị Phỉ, chị đến rồi!”

“Tình hình sao rồi?” Người phụ nữ vội vàng bước tới, lướt qua cô gái, nhìn thấy y tá đang đo huyết áp cho bệnh nhân, liền sốt ruột hỏi.

Biết cô là người thân trực hệ, y tá tóm tắt sơ qua tình hình. Lúc này, bác sĩ trực ban vừa đi kiểm tra phòng cũng ghé vào, thông báo rằng kết quả kiểm tra cho thấy em gái cô chỉ bị ngất, không có vấn đề gì nghiêm trọng và sẽ sớm tỉnh lại.

Nghe xong lời bác sĩ, cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống mép giường bệnh, nói với mấy cô gái đứng bên cạnh: “Mọi người cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, ở đây cứ để chị lo.”

Mấy cô gái thực sự đã kiệt sức, chào tạm biệt cô rồi cùng nhau quay về nhà trọ. Chỉ là sau chuyện này, họ không dám ở lại khu nhà trọ giá rẻ nữa, thà tốn thêm tiền để thuê khách sạn đàng hoàng hơn.

“Na Na?”

Không lâu sau khi các cô gái rời đi, người đang hôn mê trên giường bệnh bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.

Thấy cô gái kia khẽ cử động ngón tay, mí mắt cũng bắt đầu rung lên, người phụ nữ lập tức tiến lên, lo lắng gọi: “Na Na, tỉnh dậy đi!”

Sau vài tiếng gọi liên tục, cô gái tóc ngắn cuối cùng cũng mở mắt. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ trước mặt, cô không hề tỏ ra yên tâm mà lập tức hét lên kinh hãi. Cô hoảng loạn lùi về phía đầu giường, mặc kệ kim tiêm trên mu bàn tay bị kéo ra, hai đầu gối co chặt, cả người run bần bật.

Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai chị em.

Na Na vừa run rẩy vừa lẩm bẩm: “Ma quỷ… đừng tìm tôi… tôi không muốn… không phải tôi giết…”

Người phụ nữ ban đầu định gọi bác sĩ, nhưng nghe thấy mấy câu nói mớ của em gái, cô lập tức đổi ý. Tay đã vươn đến nút chuông gọi bác sĩ nhưng cuối cùng lại rụt về.

“Câm miệng!”

Nghe em gái nhắc đến cậu thiếu niên đã chết, cô lập tức quát lớn. Sau đó, cô đứng phắt dậy, bước nhanh đến cửa, nhìn ra hành lang thấy không có ai, liền đóng cửa lại. Sau đó, cô quay lại giường bệnh, siết chặt vai em gái, giọng lạnh băng: “Tao bảo mày câm miệng!”

Cô bóp chặt đến mức móng tay cắm sâu vào vai Na Na.

Na Na đau đớn, dần tỉnh táo lại. Khi đối diện với ánh mắt người phụ nữ, cô run rẩy nói: “Chị… là ma… bà ấy đến báo thù…”

“Làm gì có ma quỷ trên đời này!” Người phụ nữ siết chặt tay, ngắt lời em gái, trầm giọng: “Nghe đây! Thằng nhóc đó giết người rồi bỏ trốn, không ai biết nó trốn ở đâu. Mẹ nó là đồng phạm, che giấu tội ác của con trai, cuối cùng tự sát. Chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả!”

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Người phụ nữ cắt ngang, giọng đanh thép: “Triệu Thành Nhân đã chết, tao việc gì phải sinh con cho nó? Mày không hiểu sao? Nếu không có nhà và tiền của gã, mày lấy gì đóng học phí? Lấy gì chi tiêu? Muốn đi chơi với bạn bè thì tiền đâu ra? Với đồng lương ít ỏi của mày, đến cả cái áo khoác còn mua không nổi!”

“Đừng nói nữa!” Na Na giận dữ hét lên. “Đừng nói nữa!”

“Nếu không muốn nghe thì câm miệng lại.” Người phụ nữ hạ thấp giọng, ghé sát tai em gái, cảnh cáo: “Đừng quên, chính tao là người đẩy nó xuống. Khi nó vẫn còn thoi thóp, chính mày là người ngăn không cho gọi cấp cứu, cũng chính mày đã cầm con dao nhỏ.”

Na Na không nói gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn chị gái đầy căm hận.

Người phụ nữ biết em gái chỉ cứng miệng vậy thôi, nên bình thản ngồi xuống mép giường, liếc nhìn móng tay bị gãy. Cô nhíu mày, bóc đi phần móng rời, rồi tiếp tục nói: “Ba chúng ta là kẻ nghiện cờ bạc, mẹ không chịu nổi nên bỏ đi theo người khác. Bao nhiêu năm qua, ai nuôi mày? Tiền ăn, tiền mặc, tiền học, có đồng nào không phải tao lo? Nếu không có tao, mày có thể chơi bời với đám bạn giàu có đó sao? Mày tốt nhất nên nhớ kỹ điều đó. Còn nữa, nếu chuyện này bị lộ ra, mày sẽ mất tất cả, tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.”

Trước cửa phòng bệnh, sương đen ngày càng dày đặc. Giữa màn sương, một khuôn mặt ma quái dần hiện ra.

Ngay khi lệ quỷ sắp sửa phá cửa xông vào, từ cuối hành lang bỗng lao đến một sợi xích trắng. Sợi xích nhanh chóng cuốn lấy quỷ thể trong làn sương đen, siết chặt nó.

Phía sau sợi xích, một người đàn ông mặc áo dài, đội mũ quan, tay cầm đèn dẫn hồn bước đến. Nhìn thấy lệ quỷ đang gào thét dữ tợn, hắn khẽ nhíu mày, lập tức siết chặt xiềng xích.

Lệ quỷ bị trói chặt, quỷ thể vỡ vụn thành từng mảnh, oán khí cuộn trào, tiếng hét chói tai vang vọng khắp hành lang.

“Tại sao? Tại sao?!”

Lệ quỷ không ngừng thét chói tai, mặc cho xiềng xích quấn chặt quanh thân, cơ thể dần rạn nứt từng tấc, nhưng hắc khí xung quanh lại càng thêm dày đặc. Đôi mắt đỏ tươi xuyên qua cánh cửa phòng bệnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai chị em trong phòng, huyết lệ chảy dài từ hốc mắt, không phải đỏ thẫm, mà đen như mực.

"Sinh thời ngươi mang oán khí, sau khi chết mới hóa thành lệ quỷ. Xét thấy ngươi có oan khuất nhưng chưa thực sự giết người, có thể xử lý nhẹ tay. Theo ta về địa phủ, uống canh Mạnh Bà, quên đi chấp niệm kiếp này, mà đầu thai lần nữa."

Nhìn quen cảnh đời muôn hình vạn trạng, trái tim phán quan từ lâu đã lạnh lẽo như băng.

Nữ quỷ đáng thương, nhưng nơi địa phủ, trước cửa Diêm La Điện, những oan hồn kêu oán nhiều vô số kể. Là phán quan, hắn chỉ có thể làm theo quy tắc, xử lý mọi việc theo thiên luật.

"Nếu vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, ba hồn bảy vía sẽ tan biến, vĩnh viễn không thể đầu thai."

"Ta không vào luân hồi! Thà hồn bay phách tán còn hơn!" Nữ quỷ gào khóc thê lương. "Chúng đã giết con ta, ta phải báo thù! Báo thù!"

Dù bị trói buộc, nữ quỷ vẫn điên cuồng giãy giụa. Oán khí còn sót lại hóa thành những lưỡi dao sắc bén màu đen, bất chấp việc bị xiềng xích siết chặt, vẫn muốn khiến hai người trong phòng bệnh phải trả giá.

"Hồ đồ!"

Phán quan mất hết kiên nhẫn, vung tay định thu hồn phách.

Đúng lúc này, một hồi chuông ngân vang trong hành lang, kim quang lóe lên, kịp thời chặn lại cây bút phán quan đang giáng xuống đầu nữ quỷ.

Nhìn thấy chiếc lục lạc lơ lửng trước mặt, hắn lập tức đoán ra người đến là ai.

Sắc mặt phán quan trầm xuống, cầm bút nhìn thẳng đối phương. Dù tức giận, nhưng nhớ đến thân phận của đối phương, hắn đành miễn cưỡng giơ cao ngọn đèn dẫn hồn, cúi đầu hành lễ.

"Gặp qua Thượng Thần."

"Không cần khách sáo. Ta không giống Canh Thần, đã bị giáng chức từ vạn năm trước vì vi phạm thiên luật, nào còn tính là Thượng Thần?"

Nhan bước tới trước mặt phán quan, nhẹ búng vào sợi xiềng xích trắng.

Xiềng xích này được rèn từ đá Vong Xuyên, trải qua hàng ngàn năm sinh ra linh thức, liên kết với đèn dẫn hồn. Ấy vậy mà lúc này lại không nghe lệnh phán quan, run rẩy không ngừng, rồi bất ngờ thả lệ quỷ ra, rút vào trong đèn, như thể đang sợ hãi mà chui vào đáy đèn trốn mất.

Phán quan chán nản.

Dù gì cũng là pháp khí nổi danh địa phủ, vậy mà chỉ bị chạm nhẹ đã hoảng loạn đến thế?

Xiềng xích vừa mất tác dụng, lệ quỷ lập tức thoát ra, lao thẳng vào phòng bệnh. Nhưng lần này người chặn nàng không phải phán quan, mà là Nhan.

Một tiếng chuông vang lên, chiếc chuông bạc bay đến, lưỡi chuông khẽ động, khiến lệ quỷ lập tức cứng đờ tại chỗ, hóa thành một đám oán khí đen kịt rồi bị chuông bạc hút vào trong.

Phán quan giật mình, vội tiến lên ngăn cản. Một khi rơi vào tay người này, đừng mong có thể dẫn về địa phủ.

Nhan chỉ khẽ cười, không đôi co với hắn. Sau khi thu hồi chuông bạc, bóng dáng liền tan vào màn đêm. Trước khi biến mất, hắn thả ra một luồng long khí, xé rách tầng chắn mà phán quan dựng lên.

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, phán quan không thể đuổi theo, chỉ có thể nghiến răng, nhanh chóng vung bút sửa lại tầng chắn.

Nơi này là bệnh viện, hồn thể rất nhiều.

Nếu ranh giới giữa người sống và linh hồn bị phá vỡ, hậu quả sẽ rất khó lường.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play