Hành lang lộng lẫy ánh vàng, một hàng đàn ông vạm vỡ vận âu phục đen đứng nghiêm chỉnh, tạo thế bao vây, canh giữ chặt chẽ trước cánh cửa đóng kín.

Bên trong phòng bao, không khí lặng ngắt như tờ. Tiếng nhạc náo nhiệt như bị cách âm hoàn toàn, chứng tỏ hiệu quả cách âm cực tốt.

Trên chiếc ghế sofa da màu trầm, một người đàn ông có ngũ quan sắc nét, dung mạo tuấn mỹ vô song phảng phất sát khí ngồi tựa lưng, dáng vẻ có vẻ thư giãn, nhưng lại ẩn chứa sự cảnh giác hờ hững.

Dưới chân hắn, một thanh niên quỳ rạp xuống đất, mặt úp xuống sàn, chỉ để lộ mái tóc mềm mại, che khuất dung mạo thực sự.

Tiêu Trạch trông có vẻ bình tĩnh, nhưng sau lưng đã túa một lớp mồ hôi lạnh, áo trong thấm đẫm, dính chặt vào da, vô cùng khó chịu.

"Tần gia, đây là Mặc Ngôn Thừa."

Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt người đàn ông không nhìn rõ, chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Tiêu Trạch không đoán được suy nghĩ của hắn, đành im lặng ngồi một bên.

Tần Thiên Hòa – bố già hắc đạo của Y Quốc.

18 tuổi, khi vừa bước vào tuổi trưởng thành, hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn và trí tuệ sắc bén để nắm quyền thống trị thế giới ngầm của Y Quốc. Đến nay, đã suốt 14 năm.

Tiêu Trạch dù có địa vị cao tại C Quốc, nhưng so với đối phương thì chẳng khác nào đom đóm trước trăng rằm, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Hắn vừa hạ bệ Mặc Ngôn Thừa, đang lúc đắc chí thì người của đối phương đột nhiên xuất hiện, chỉ đích danh muốn có Mặc Ngôn Thừa. Tiêu Trạch không cam lòng, nhưng cũng không thể phản kháng, đành đưa hắn đến diện kiến.

Nói đến Tiêu Trạch và Mặc Ngôn Thừa, cả hai vốn là bạn từ thuở nhỏ, gia tộc hợp tác chặt chẽ, nhờ vậy mà hoàn toàn nắm giữ huyết mạch kinh tế của C Quốc.

Thế nhưng, thế sự vô thường.

Cha mẹ Tiêu Trạch qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Nội bộ gia tộc hỗn loạn, bên ngoài lăm le như hổ rình mồi, Tiêu Trạch gồng mình gánh vác trọng trách, dẹp yên cơn sóng ngầm, bảo vệ gia tộc khỏi sự nhòm ngó của kẻ khác.

May mắn thay, gia tộc Mặc không phải loại người vô tình chỉ biết đến lợi ích. Họ đã giúp đỡ hắn rất nhiều, giúp hắn ổn định quyền lực, chính thức trở thành người cầm quyền Tiêu thị.

Lúc đó, Tiêu Trạch vô cùng biết ơn. Nhưng sau này, lòng biết ơn lại hóa thành căm hận khôn cùng.

Hóa ra, cái chết của cha mẹ hắn không phải tai nạn, mà là do người khác chủ mưu. Và kẻ đứng sau... chính là cha mẹ của Mặc Ngôn Thừa.

Sau khi biết sự thật, Tiêu Trạch nuốt giận vào lòng, âm thầm bố trí kế hoạch báo thù.

Vốn dĩ, nếu gia tộc Mặc thực sự có ý đồ với Tiêu thị, họ đã không giúp hắn vực dậy gia tộc, mà chỉ cần ngồi nhìn cục diện tan rã rồi hưởng lợi. Nhưng không, họ đã ra tay tương trợ, thậm chí giúp hắn lên chức Tổng giám đốc điều hành.

Tiêu Trạch từng nghi ngờ, nhưng chứng cứ rành rành, hắn tin rằng tất cả những gì đối phương làm chẳng qua là bù đắp cho lỗi lầm của mình.

Sau nhiều năm sắp đặt, thời cơ đến, hắn đã thành công báo thù.

Gia tộc Mặc phá sản, nợ nần chồng chất. Biết mình không thể vực dậy được nữa, cha mẹ Mặc Ngôn Thừa cùng nhau nhảy từ tòa nhà công ty xuống tự vẫn. Trước khi chết, họ đã chuẩn bị sẵn đường lui cho con trai, giúp hắn thoát khỏi món nợ, chỉ cần sống lặng lẽ, không tranh quyền đoạt lợi là có thể an yên cả đời.

Nhưng Tiêu Trạch sao có thể để hắn dễ dàng thoát thân?

Tình bạn mười mấy năm, khi đặt lên bàn cân của thù hận, đã hoàn toàn trở thành tro bụi.

Hắn muốn Mặc Ngôn Thừa nếm trải sự nhục nhã cùng cực, cảm nhận thế nào là rơi xuống vực sâu không đáy.

Kế hoạch đã sắp đặt xong xuôi, nhưng bất ngờ xảy ra... Và rồi, bọn họ xuất hiện ở đây.

 

_______________



📌 Trước khi đọc tiếp, mời bạn nán lại vài giây đọc kỹ điều này giúp mình:

Truyện mang phong cách nhẹ nhàng, tình tiết nhanh và đơn giản. Một thế giới ngọt ngào kiểu bánh bông lan sữa trứng — không twist, không hack não, dễ thương, dễ nuốt, dễ tiêu hóa.

Nếu bạn đang mong đợi một cốt truyện phức tạp, lắt léo, ngược tâm ngược thân, cần vận dụng 80% nơ-ron não để giải mã plot sâu như vực Mariana — thì thật lòng mà nói, nút Back nằm ở góc trái phía trên đó, mời bạn cân nhắc trước khi lướt tiếp nha 💔

Gu đọc của mỗi người là khác nhau, nếu truyện không hợp khẩu vị bạn, mình mong bạn đủ tinh tế để bước đi mà không cần để lại lời chê bai về điều mình đã thành thật nói rõ từ đầu.

Bạn có gu, mình cũng có gu. Tôn trọng nhau là được. 🌷

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play