Đau quá...
Tôi thoát khỏi bóng tối, đầu óc còn váng vất dư chấn do tiếp nhận ký ức của thân thể này. Tôi khẽ rên lên một tiếng.
Làn gạch sứ lạnh buốt áp vào mặt, truyền đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Đây là nhiệm vụ thứ hai của tôi.
Sau khi chết, tôi bất ngờ bị ràng buộc với một hệ thống. Hệ thống 0928 nói rằng, chỉ cần hoàn thành đủ số nhiệm vụ, tôi có thể sống lại.
Thế giới đầu tiên, người ủy thác là một thanh niên bị liệt hai chân. Vì cứu người mình yêu mà mất đi đôi chân, khiến cha mẹ qua đời vì đau buồn. Điều duy nhất anh ta mong muốn là có một gia đình hạnh phúc trọn đời.
Mỗi thế giới đều có hai Thiên Mệnh Chi Tử – những người có số mệnh mạnh mẽ nhất để duy trì trật tự thế giới.
Cô gái mà người ủy thác yêu chính là một trong số đó. Nhưng bản thân anh ta lại không phải Thiên Mệnh Chi Tử thứ hai, mà chỉ là viên đá lót đường trên con đường tình yêu của họ.
Thiên Mệnh Chi Tử được thiên đạo bảo vệ. Dù không có sự hy sinh của anh ta, họ vẫn sẽ không dễ dàng gặp nạn. Thế nhưng, anh ta đã phải chịu nỗi oan nghiệt này.
Thế giới đầu tiên chỉ là một bài kiểm tra đơn giản. Tôi chỉ cần học tập chăm chỉ, làm việc cần mẫn, hiếu thuận với cha mẹ là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Là một cô nhi, tôi từng tiếc nuối vì không thể báo hiếu cha mẹ, nên lần này đã dốc lòng bù đắp.
Cuối cùng, dù không kết hôn, nhưng gia đình vẫn ấm áp, viên mãn.
Hứa Ngôn Thừa khẽ cử động, hành động nhỏ bé ấy lại trở nên vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Đám vệ sĩ đứng nghiêm bên cạnh không hề nhúc nhích, hai người đàn ông ngồi đối diện cũng đồng loạt nhìn về phía người nằm trên mặt đất.
Sau khi ý thức được tình cảnh của mình, thanh niên chống tay ngồi dậy. Đầu cúi thấp khiến người khác không thể nhìn rõ vẻ mặt, nhưng ngón tay thon dài khẽ xoa trán lại lộ ra sự khó chịu rõ ràng.
Khoảnh khắc thanh niên tỉnh lại, trái tim Tần Thiên Hòa đột nhiên đập dữ dội, hắn phải cố gắng đè nén bản thân mới kiềm chế được thôi thúc muốn đưa tay lên che đi sự chấn động nơi lồng ngực.
Suốt 32 năm qua, lòng hắn luôn tĩnh lặng như nước, mọi chuyện xảy ra xung quanh đều vô vị nhạt nhẽo. Cũng bởi vì vậy mà những người xung quanh hắn, dù là cấp dưới hay kẻ thù, đều vừa kính vừa sợ.
Một kẻ không có cảm xúc... Liệu còn có thể gọi là con người không?
Thế nhưng lúc này, hắn lại cảm nhận được một sự kích động và phấn khởi chưa từng có.
Tại sao mình lại đến C Quốc?
Trước khi đưa ra quyết định này, sâu trong thâm tâm hắn có một giọng nói liên tục thúc giục: "Đến đó đi, mày sẽ tìm thấy thứ vẫn luôn thiếu vắng."
Tần Thiên Hòa vốn là người thận trọng và kỷ luật, giọng nói ấy không khiến hắn lập tức hành động. Nhưng dù lý trí bảo rằng không nên, hắn vẫn không thể dập tắt khát khao trong lòng.
Vừa đặt chân đến nơi này, hắn đã có lúc mông lung.
Đế chế của hắn trải rộng khắp thế giới, đương nhiên C Quốc cũng không ngoại lệ. Nhưng một vùng đất rộng lớn như vậy, không có mục tiêu, không có phương pháp, chỉ dựa vào cảm giác mơ hồ, liệu hắn có thực sự tìm được thứ mình muốn?
Cho đến khi hắn gặp Mặc Ngôn Thừa.
Ban đầu, cảm giác ấy chưa mãnh liệt như bây giờ. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng, trên người đối phương có thể ẩn chứa đáp án, vậy nên hắn đưa cậu về bên mình, mong chờ một điều gì đó.
Và quả nhiên, cậu không làm hắn thất vọng.
Rõ ràng vẫn là cùng một người, nhưng hắn biết... đã khác rồi.
Khoảnh khắc Mặc Ngôn Thừa mở mắt, Tần Thiên Hòa hiểu rằng, thứ mà hắn luôn tìm kiếm... đã đến bên hắn.