Hệ thống 0928 chỉ cung cấp dữ liệu về ký ức của nguyên chủ và quỹ đạo cuộc sống của Thiên Mệnh Chi Tử trong thế giới, nhưng lại không có khả năng tự mình xuyên không để hỗ trợ. Nếu nó làm được vậy, thì còn cần gì đến mình?
Thiên Mệnh Chi Tử của thế giới này là một nam một nữ.
Nam chính chính là Tiêu Trạch – người đang có mặt trong căn phòng này.
Còn nữ chính là Quan Khinh Ngữ– cô gái mà nguyên chủ từng đem lòng yêu thích.
Quan Khinh Ngữ sau khi tốt nghiệp đã vào công ty của cha nguyên chủ làm việc. Một lần, nguyên chủ vô tình gặp cô ở công ty và lập tức rung động, từ đó theo đuổi cô cuồng nhiệt.
Thế nhưng, nữ chính lại không hề có tình cảm với người đàn ông mang đầy hào quang ấy. Người cô thích lại là bạn thân của nguyên chủ – Tiêu Trạch.
Việc Quan Khinh Ngữ gặp Tiêu Trạch cũng chỉ là một sự trùng hợp. Chính lần gặp gỡ đó đã khiến cô khắc ghi bóng hình người đàn ông này trong lòng. Thế nhưng, Tiêu Trạch lại chẳng hề có chút ấn tượng nào về cô, điều duy nhất hắn biết là—cô là người phụ nữ mà bạn hắn thích.
Sau đó, một chuyện đầy trớ trêu xảy ra. Trong một lần say rượu, Tiêu Trạch cùng Quan Khinh Ngữ dây dưa một đêm, để rồi cô mang trong mình giọt máu của hắn.
Biết tin bản thân đã mang thai, Quan Khinh Ngữ lo sợ hắn không chấp nhận đứa bé, vì vậy cô chọn cách rời đi, đưa con ra nước ngoài sinh sống.
Nhưng Tiêu Trạch chưa từng quên người phụ nữ đêm đó.
Nhiều năm sau, cô bế theo con trai ba tuổi trở về, một lần nữa đối diện với hắn.
Lúc này, Tiêu Trạch đã mất đi cha mẹ, lại biết được cái gọi là "sự thật." Hắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chỉ đợi một cơ hội để thực hiện.
Mà Quan Khinh Ngữ chính là cơ hội đó.
Sau khi cô rời đi, Mặc Ngôn Thừa—nguyên chủ của cơ thể này—vẫn luôn nhớ mong cô. Quan Khinh Ngữ nghe về hoàn cảnh của Tiêu Trạch, chủ động đề nghị giúp hắn tìm chứng cứ phạm tội của Mặc Ngôn Thừa.
Mặc Ngôn Thừa không hề đề phòng cô, để cô dễ dàng có được một bản hợp đồng đủ sức đẩy hắn vào con đường vạn kiếp bất phục.
Từ đó, Quan Khinh Ngữ và Tiêu Trạch ở bên nhau, kết hôn, sinh con, sống hạnh phúc viên mãn. Còn Mặc Ngôn Thừa, gia đình tan nát, sự nghiệp tiêu tán, cuối cùng bị đẩy vào khu đèn đỏ, ôm bệnh mà chết.
Mà bi kịch ấy, không thể không kể đến công lao sắp đặt của Tiêu Trạch.
Hứa Ngôn Thừa đọc xong ký ức của thân thể này, chỉ cười lạnh.
Tiêu Trạch thật xứng đáng với danh hiệu "Thiên Mệnh Chi Tử," đến cả chuyện đúng sai cũng không phân biệt nổi, lại còn dùng phụ nữ để đạt được mục đích.
Cuối cùng, khi chân tướng lộ ra, Tiêu Trạch mới biết cha mẹ hắn không phải do Mặc Ngôn Thừa hại chết, tất cả chỉ là cái bẫy.
Nhưng đến lúc đó, đã quá muộn rồi.
Bọn họ tìm đến Mặc Ngôn Thừa, muốn bù đắp cho hắn, nhưng thứ họ nhận được chỉ là tin dữ: Hắn đã chết.
Để tỏ lòng hối lỗi, bọn họ đặt tên con theo họ của hắn, lại chia một phần tài sản ra, xem như là thứ hắn để lại cho đời sau.
Thật nực cười.
Nếu ngay từ đầu, khi cầm được "chứng cứ" mà chịu điều tra kỹ càng, chịu đặt niềm tin vào hắn, thì làm sao bi kịch này xảy ra? Nói cho cùng, tất cả chỉ vì dục vọng ích kỷ mà thôi.
Hai gia tộc vốn đã nắm giữ một nửa giang sơn, nhưng con người luôn không biết đủ. Tiêu Trạch chẳng qua chỉ mượn danh báo thù để thỏa mãn cơn khát quyền lực của mình.
Ở thế giới này, điều Hứa Ngôn Thừa cần làm chính là thay đổi số phận, lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, để Tiêu Trạch nếm trải nỗi đau mà hắn từng phải chịu đựng.
Nhiệm vụ lần này khó khăn hơn lần trước gấp bội. Nếu như thế giới trước chỉ như một bài toán cộng trừ nhân chia, thì nơi này chính là một phương trình cao cấp.
Hơn nữa, ở thế giới đầu tiên, nam nữ chính chỉ là thiếu niên đơn thuần, không có lòng tham vô tận như Tiêu Trạch ở nơi này.
Bây giờ, có lẽ là thời điểm sau khi nguyên chủ phá sản, bị Tiêu Trạch dâng tặng cho một nhân vật lớn?
Trong cốt truyện, Tiêu Trạch không trực tiếp ném Hứa Ngôn Thừa vào khu đèn đỏ, mà là đem cậu biếu tặng một ông trùm hắc đạo của Y Quốc.
Nhưng người đó không giữ cậu lại lâu, chẳng bao lâu sau đã trả cậu về.
Nếu muốn thoát khỏi số phận bi thảm này, có lẽ cậu nên tìm cách ở lại bên cạnh đối phương.
Tần Thiên Hòa có thế lực trải rộng khắp nơi, nếu có sự giúp đỡ của người trước mặt này, hạ bệ Tiêu Trạch sẽ dễ như trở bàn tay.
Hạ quyết tâm, Hứa Ngôn Thừa điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu, để lộ ánh mắt đầy oán hận và khuất nhục về phía người đàn ông xa lạ trước mặt.
Nguyên chủ, Mặc Ngôn Thừa, vốn là người ôn hòa nho nhã, đối nhân xử thế khiêm tốn. Nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, sự phẫn nộ và căm hờn trong lòng cậu sao có thể che giấu nổi?
Cậu không biết người đàn ông trước mặt là ai, nhưng chỉ cần là người có liên quan đến Tiêu Trạch, thì đều là kẻ thù của cậu.
Đôi mắt tràn ngập hận ý của cậu bị một bàn tay to lớn che khuất. Hứa Ngôn Thừa vung tay muốn gạt đi, nhưng lại bị đối phương nắm chặt lấy cổ tay.
"Tôi rất thích món quà này. Cậu có thể đi rồi."
Tiêu Trạch do dự, định phản bác nhưng đã bị đám vệ sĩ lạnh lùng đuổi ra ngoài.
"Rầm!"
Sau cánh cửa chưa khép chặt, tiếng ly chén vỡ vụn vang lên. Tiêu Trạch không dám quay đầu, chỉ có thể rời đi.
Hắn biết, người đàn ông đó không phải người mà hắn có thể đối đầu.
Trong phòng, Hứa Ngôn Thừa đưa tay quét đổ tất cả vật dụng thủy tinh trên bàn, mảnh vỡ văng tung tóe.
Một cánh tay rắn chắc giữ chặt eo cậu, ép cậu ngồi xuống ghế sofa.
Tần Thiên Hòa nửa quỳ xuống trước mặt, đưa tay kiểm tra xem lòng bàn chân cậu có bị thương do mảnh vỡ hay không.
Tư thế phục tùng kia khiến những người xung quanh kinh ngạc đến rớt cằm. Đôi mắt trầm tĩnh của người đàn ông quét qua một vòng, mọi người vội vàng thu lại sự sửng sốt, tránh ánh mắt đi nơi khác, nhưng trong lòng đã ngầm suy đoán điều gì đó.
Hứa Ngôn Thừa nhận ra rằng người đàn ông này không hề giống với hình tượng lạnh lùng, vô tình trong cốt truyện. Ngược lại, dường như hắn đang cẩn trọng đối với cậu.
Đã có chuyện gì mà cậu không biết xảy ra sao?
Dù trên khuôn mặt đối phương không có lấy một gợn sóng cảm xúc, nhưng Hứa Ngôn Thừa vẫn có thể cảm nhận được một loại trân trọng khó hiểu.
“Chuyện xảy ra với em, tôi đều biết cả.”
"Tôi có thể giúp em."
Chính câu nói này khiến Hứa Ngôn Thừa bình tĩnh lại.
"Tôi cần phải trả giá cái gì?" Trên đời này, không có thứ gì là miễn phí. Có được thì sẽ có mất, đó là chân lý mà Hứa Ngôn Thừa đã rút ra từ chính những trải nghiệm của bản thân.
"Chỉ cần ở bên tôi."
Ánh mắt đầy nghi hoặc của Hứa Ngôn Thừa dừng trên người hắn, nhưng đối phương không có ý định giải thích.
Nếu nhất định phải tìm một lý do, Tần Thiên Hòa cũng không thể nói rõ được. Hắn chỉ biết, hắn không muốn để cậu cách quá xa hắn. Không, càng gần càng tốt.
Sự khao khát này đến rất đột ngột, nhưng hắn không hề chán ghét nó, thậm chí còn có chút vui sướng.
Có lẽ, đây chính là thứ hắn muốn.
Một người chỉ thuộc về hắn.