Hứa Ngôn Thừa cứ thế bị đưa về nơi ở của đối phương.

Một căn biệt thự mang phong cách lâu đài châu Âu.

Quản gia đã sớm nhận được thông báo, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Khi xe vừa dừng trước biệt thự, những người đang chờ sẵn ở cửa lập tức tiến lên mở cửa xe, cung kính đón hai người xuống.

"Từ nay về sau, em sống ở đây cùng tôi, được không?"

Hứa Ngôn Thừa khẽ gật đầu.

"Đây là Hứa Ngôn Thừa, sau này mọi người có thể gọi cậu ấy là Hứa thiếu. Khi tôi không có ở đây, cậu ấy có toàn quyền quyết định mọi việc. Đã rõ chưa?"

Câu này là nói với toàn bộ quản gia, người hầu và vệ sĩ trong biệt thự.

Thật khó tin, một căn biệt thự rộng hàng ngàn mét vuông như thế này, bàn ăn lại chỉ là một chiếc bàn sáu người nhỏ gọn. Mặt bàn kính trong suốt, ghế ngồi bằng gỗ đồng màu. Dù có ngồi ở hai đầu đối diện cũng không hề tạo cảm giác xa cách.

Nhưng hai người cũng không ngồi xa như vậy. Khoảng cách gần đến mức, chỉ cần hơi nghiêng người một chút là có thể chạm tới nhau, hơi thở hòa quyện trong không khí.

Tôm nướng muối, sườn non hầm bắp, cá chua ngọt... toàn là những món cậu thích.

"Tôi đã bảo họ chuẩn bị đặc biệt cho em. Thích chứ?"

Hứa Ngôn Thừa khẽ gật đầu.

Với thế lực của hắn, muốn điều tra sở thích của một người là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng điều lạ là, những món ăn này không phải sở thích của nguyên chủ, mà là của cậu – Hứa Ngôn Thừa.

Người này, trên người hắn có quá nhiều điều khó đoán. Hứa Ngôn Thừa bỗng nhiên có một loại ảo giác, ở hắn, cậu như nhìn thấy bóng dáng của một người khác.

Một người quyết đoán, cùng sự lạnh nhạt, nhưng lại thiếu đi sát khí như Tần Thiên Hòa. Người đó, là cha của nam chính ở thế giới trước, một người đàn ông mạnh mẽ và đầy quyền lực.

Đối phương giấu rất kỹ, nhưng Hứa Ngôn Thừa đối với những mối quan hệ kiểu này lại có một trực giác nhạy bén đến lạ thường.

Hắn thích cậu.

Một người đàn ông, thích cậu – là một người đàn ông.

Nghĩ đến đây, Hứa Ngôn Thừa không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Một người hoàn hảo như vậy, tại sao lại thích một người bình thường như mình chứ?

Hứa Ngôn Thừa không quá bài kinh hay ngạc xích trước việc đối phương thích đàn ông. Điều cậu kinh ngạc là… tại sao lại là mình?

Ở thế giới cũ, cậu chỉ là một người có diện mạo bình thường, tài năng tầm thường. Nếu không có tai nạn kia, có lẽ cả đời này cậu cũng chỉ sống một cuộc sống bình dị, tìm một người phù hợp rồi kết hôn, sinh con.

Thế nhưng, hệ thống đã xuất hiện và biến cậu thành một người khác. Dù vậy, bản chất bên trong cậu vẫn không thay đổi—vẫn là một người bình thường, thậm chí còn có chút tự ti. Ngoại hình có thể thay đổi, nhưng nội tâm thì không dễ dàng như vậy.

Có lẽ vì sự xa cách của cậu mà đối phương đã nhận ra, nên hắn không tiếp cận cậu quá nhiều nữa. Nhưng mãi đến khi hắn rời đi trước, Hứa Ngôn Thừa mới chợt nhận ra, đối phương vẫn luôn suy nghĩ cho cậu. Dù là những lần âm thầm bảo vệ mà cậu không hay biết, hay phần cổ phần hắn để lại cho cậu…

Ánh mắt Tần Thiên Hòa khẽ tối đi. Biểu cảm của Hứa Ngôn Thừa lúc này giống như đánh mất thứ gì đó quan trọng, hơn nữa… dường như còn liên quan đến một người khác.

Một con tôm đã lột vỏ được đặt vào bát, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hứa Ngôn Thừa.

"Anh..." muốn làm gì? Tại sao lại đối xử tốt với tôi?

"Muốn tôi giúp em không?"

"Ừm."

"Vậy thì thử thích tôi đi."

Cái… gì?

Hứa Ngôn Thừa hoàn toàn sững sờ, còn người đàn ông kia thì đã bình thản quay đi, chậm rãi dùng bữa. Hắn phất tay ra hiệu cho người hầu rời đi, tự mình dùng đôi tay thô ráp, dài rộng để vụng về lột từng lớp vỏ tôm.

Đúng là một người đàn ông kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play