Hứa Ngôn Thừa còn chưa tới điện thì đã có người ghé tai Tạ Diệp thì thầm mấy câu.
Tạ Diệp khẽ gật đầu không biểu cảm, vung tay ra hiệu cho người lui xuống.
“Phu quân~” Người còn chưa thấy, mà giọng đã vọng vào từ ngoài cửa.
“Nương nương, người đừng chạy, cẩn thận kẻo ngã.” Sau lưng là Tống Phương rón rén theo sát.
“Mọi người lui xuống hết đi.” Tạ Diệp phất tay cho đám người trong điện rời đi, kéo Hứa Ngôn Thừa ngồi vào lòng mình.
Thân thể đối phương mềm mại, mang theo chút thịt, ôm vào cảm giác vừa ấm vừa dễ chịu, hoàn toàn không có cảm giác bài xích như khi bị người khác chạm vào.
Đó là khi Hứa Ngôn Thừa nũng nịu ôm lấy hắn, Tạ Diệp mới nhận ra điều này. Từ lần đó, hắn liền thích ôm người vào lòng mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng, phần lớn cũng chỉ đơn thuần là kiểu sủng ái dành cho một “thú cưng”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play