“Ngay từ khi chúng ta bước vào khu rừng này, nơi đây không hề có chút âm thanh nào. Theo lý mà nói, cho dù không có động vật, thì ít nhất cũng nên có tiếng lá rụng, đúng không? Hơn nữa, chúng ta đã đi lâu như vậy, các người không thấy cơ thể mình có gì bất thường sao? Dù thể chất tốt đến đâu thì bây giờ cơ bắp cũng phải mỏi rồi mới phải.”
Nghe Bạch Mặc phân tích, mọi người mới giật mình nhận ra — đúng thật, dù đã đi một quãng dài, cơ thể họ lại không hề cảm thấy mệt mỏi.
“Có khả năng… chúng ta đã rơi vào ảo cảnh của đối phương rồi.”
Bạch Mặc ban đầu cũng không nghĩ tới khả năng này, chỉ là trước đây từng nghe người khác nhắc qua. Trong một lần làm nhiệm vụ, rõ ràng cậu ta đã vung dao về phía kẻ địch, vậy mà lại suýt nữa đâm trúng đồng đội. Khi đó cậu còn hỏi Tần Thiên Hòa, liệu có tồn tại loại dị năng nào có thể tạo ra ảo giác hay không?
“Vậy làm sao mới phá vỡ được ảo cảnh?” Người có dị năng hệ Mộc lên tiếng hỏi.
“Tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta nhận thức được đây là ảo cảnh, nó sẽ tự sụp đổ.” Bạch Mặc cười khẽ, “Trong tiểu thuyết chẳng phải vẫn thường nói vậy sao?”
Mấy người hơi bối rối, tâm trí hỗn loạn.
“Ra rồi.” Tần Thiên Hòa trầm giọng nói.
Xung quanh vẫn im ắng, nhưng đã không còn sự tĩnh mịch chết chóc như trước. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng nước nhỏ giọt mơ hồ từ nơi xa vọng lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT