Tiếng "tách" vang lên, đèn trong phòng vụt tắt.

Tối hôm đó, Hứa Ngôn Thừa nằm mơ.

Trong giấc mơ, có hai bóng người đan xen, lên lên xuống xuống…

Làm sao lại có giấc mơ kỳ lạ như vậy chứ…

Hứa Ngôn Thừa cũng từng xem phim loại đó, nhưng nhân vật chính trong đó đều là nam nữ. Vậy mà cậu lại… đem vai nữ kia thế chỗ bằng một người đàn ông.

Điều càng xấu hổ hơn là, phía dưới lại trở nên dính nhớp. Cậu… vậy mà lại…

“Sao thế? Mặt đỏ vậy?”

Một bàn tay to ấm áp đặt lên trán cậu, khiến gương mặt Hứa Ngôn Thừa càng nóng rực hơn.

“Không… không có gì…” Cậu lắp bắp trả lời.

Bộ dạng này, ai nhìn cũng biết là có vấn đề. Tần Thiên Hòa nghiêng người tiến sát lại, Hứa Ngôn Thừa lập tức co người, lùi về phía sau.

“Đừng…”

Trong khoảnh khắc cậu cử động, một mùi hương nhàn nhạt thoáng lướt qua chóp mũi, khiến Tần Thiên Hòa khựng lại. Ngay sau đó, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, nóng rực nhìn chằm chằm vào chàng trai đang không ngừng lùi bước.

Bàn tay to lớn vung lên, cả người lẫn chăn bị kéo về phía hắn.

“Nếu em lùi nữa, tôi đảm bảo em sẽ rơi xuống giường đấy.”

Hứa Ngôn Thừa giãy giụa: “Anh thả tôi ra.”

Tần Thiên Hòa lập tức buông tay.

Một món quà bất ngờ ngoài dự tính.

Hắn không nói gì thêm, chỉ đứng dậy đi vào phòng tắm. Khi hắn bước ra, Hứa Ngôn Thừa đã vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, bộ dạng chẳng khác gì muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Tôi ra ngoài xem bữa sáng hôm nay thế nào.”

Chàng trai trên giường rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Tần Thiên Hòa giả vờ như không thấy, kéo cửa đi ra ngoài, để lại cho cậu đủ thời gian để bình tĩnh lại.

Tần Thiên Hòa chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích đàn ông, nhưng ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Ngôn Thừa, giới tính bỗng trở thành điều không còn quan trọng nữa. Ban đầu, hắn cứ nghĩ đối phương thích phụ nữ, nên còn băn khoăn phải làm thế nào để kéo người về phía mình. Nhưng không ngờ, niềm vui lại đến một cách quá bất ngờ.

Ngay từ đầu, Hứa Ngôn Thừa đã không tỏ ra quá bài xích tình cảm này. Hắn đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn. Có rất nhiều người vốn dĩ là song tính tiềm ẩn, mà phản ứng của Hứa Ngôn Thừa đã chứng minh điều đó.

Sau khi thức dậy, gương mặt Hứa Ngôn Thừa vẫn đỏ ửng, cả người như đang thất thần.

Tần Thiên Hòa biết rõ lý do, nhưng hắn không vội vàng hành động.

Tốt nhất là để cậu tự mình suy nghĩ cho rõ ràng.

Dùng bữa sáng xong, Tần Thiên Hòa đặt một tập tài liệu xuống trước mặt Hứa Ngôn Thừa. Cậu cầm lên, chăm chú đọc.

Tần Thiên Hòa quả không hổ danh là nhân vật ẩn trong cốt truyện. Chỉ trong chưa đầy một ngày, hắn đã điều tra rõ ràng ân oán giữa hai gia tộc, thậm chí còn thu thập đủ chứng cứ về cái chết của cha mẹ nam chính, kẻ chủ mưu đứng sau, từng chi tiết đều được ghi lại đầy đủ.

“Em muốn làm thế nào?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.

Ở thế giới trước, cậu chẳng cần làm gì nhiều. Còn ở thế giới này, lại có một cái "đùi vàng" tự động đưa tới trước mặt. Cậu chẳng cần hao tâm tổn sức, vẫn có thể ngồi hưởng thành quả.

“Tôi muốn hắn nếm thử những gì tôi đã trải qua.”

“Được.”

Những chuyện tàn nhẫn hơn hắn còn làm qua, huống hồ chỉ là hủy diệt một gia tộc. Với hắn mà nói, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ.

“Em thích cô gái này?” Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút u oán. Hứa Ngôn Thừa cúi đầu nhìn xuống, trong tay chính là bức ảnh của nữ chính Quan Ngữ Khinh.

“Đã từng thích.” Nguyên chủ từng thích cô ấy.

“Không được thích người khác.”

Cánh tay dài vươn ra, ôm chặt lấy cậu vào lòng.

Hứa Ngôn Thừa không trả lời. Người đàn ông cao lớn này vậy mà cũng có thể nói ra những lời ấu trĩ như vậy.

Không nhận được đáp án, Tần Thiên Hòa cho rằng cậu vẫn còn tình cảm với đối phương, đôi mắt hắn tối lại, giọng nói lạnh lẽo: “Em thích một người, tôi diệt một người. Ngoài tôi ra, em không thể thích bất kỳ ai khác.”

“Đừng…” Nữ chính tuy có thiên đạo bảo hộ, nhưng nếu bị truy sát, ai dám đảm bảo cô ta sẽ không mất mạng. “Tôi trước kia thích, nhưng bây giờ không còn thích nữa.”

“Thật không?”

“Thật.”

Hứa Ngôn Thừa giơ tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào hắn.

Trong đôi mắt thâm sâu ấy bỗng lóe lên một tia xanh thẳm, tựa như bão tố đang cuộn trào.

Hứa Ngôn Thừa bị sắc xanh kia thu hút, tò mò quan sát đôi mắt gần trong gang tấc.

Mắt của hắn không phải màu nâu hay màu hổ phách thông thường. Khi ánh sáng lướt qua, một màu xanh thẳm tựa bầu trời đêm dần hiện ra, sâu thẳm như vũ trụ huyền bí.

Thật đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play