Trời hè hơn ba mươi độ, vậy mà Ninh Sanh lại bị một trận cảm làm cho rũ rượi.
Cậu uống thuốc cảm, bị Từ Lĩnh lái xe chở về nhà, mơ mơ màng màng nằm trên giường của Từ Lĩnh.
“Tôi bị cậu hại sắp chết rồi đây.” Ninh Sanh sốt đến đỏ cả mặt.
Ánh mắt cậu có chút mơ màng, đôi mắt ửng đỏ, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa yếu ớt.
Từ Lĩnh nói nhỏ: “Cũng không thể trách tôi hết được mà…”
“Nếu không phải cậu giận dỗi với tôi, tôi cũng sẽ không nửa đêm bỏ nhà đi, sẽ không đến nhà Lục Bằng, sau đó lại bị các cậu hợp sức tạo ra cơn bão nhỏ, cuối cùng cảm lạnh!”
Từ Lĩnh tự tát mình một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT