“Tiếp tục ăn đi.” Từ Lĩnh đỡ cậu dậy, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, thái độ hào phóng nói.
Ninh Sanh còn chưa kịp thở bình thường lại, khóe miệng khẽ co giật.
Ăn, nhất định phải ăn, cực khổ lắm mới giành được mà.
“Không lớn không nhỏ, ngày nào cũng lấn lướt.” Cậu không nhịn được chửi, chọn toàn những lời khó nghe: “Con chó hoang mà cũng dám mơ tưởng đến chủ nhân.”
Nếu là người có chút tự trọng hay khí chất, nghe xong câu này chắc phải tức đến phát điên, chứ đừng nói gì đến thích.
Nhưng Từ Lĩnh lại tâm trạng rất tốt, thậm chí còn vui vẻ hơn nữa: “Chửi thêm vài câu nữa tôi nghe thử xem?”
Ninh Sanh: “……”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play