Hiện tại thì tốt rồi, Đỗ tú tài này lại tự mình tìm tới, chẳng phải đúng lúc buồn ngủ thì có gối đưa tới hay sao!
Tuy trong lòng thôn trưởng rất hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng chậm rãi nói:
“Vậy thì đa tạ Đỗ tú tài, Ngọc Phong và Đỗ tú tài tuổi tác cũng xấp xỉ, lại đều là người học chữ, sau này nên thường xuyên qua lại với nhau!”
Ý là hai nhà thân thiết, cũng là lời ngỏ đầy thiện ý.
Vợ thôn trưởng, Vương Thúy Quyên, vừa rót thêm chén trà cho Đỗ Tư Năm, vừa tươi cười rạng rỡ nói:
“Đúng đúng đúng, sau này Đỗ tú tài với Ngọc Phong nên qua lại nhiều, hai người đều là người đọc sách, ở cùng nhau cũng giúp nhau học hỏi, bồi dưỡng thêm kiến thức, giúp đỡ Ngọc Phong một tay!”
Vương Thúy Quyên không được điềm tĩnh như thôn trưởng, giờ chỉ biết là tú tài duy nhất trong thôn chịu giúp Ngọc Phong, con bà theo hắn học được ít nhiều, sau này biết đâu cũng đỗ tú tài!
Nghĩ tới đây, bà lại càng thấy Đỗ tú tài thuận mắt.
Thôn trưởng nhìn vợ mình vui mừng lộ rõ mặt, không khỏi lườm bà một cái, làm gì mà không biết giữ thể diện như vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play