Nàng đã bận rộn trong không gian nửa buổi sáng, và vừa mới trải qua một cuộc hỗn loạn. Hiện tại nàng rất mệt mỏi và chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát.
Tuy nhiên, khi nàng vừa mở cửa, bất ngờ nghe thấy ai đó gọi tên nhị ca.
Diệp Minh Triết lập tức đi từ trong phòng ra ngoài, nhìn thấy người đứng ở ngoài, hsắn ta kinh ngạc hỏi: “Cường huynh, sao huynh lại tới đây? Có phải huynh đang tìm huynh trưởng của ta không? Huynh ấy và nương ta đã lên thị trấn rồi, chưa trở về.”
Diệp Cường đi tới, đẩy cỏ đắp trên sọt ra và lấy ra một cái túi vải nhỏ.
Sau đó hắn ta mới cười nói: “Ta không phải tìm ca ca ngươi, chỗ này có chút bột mì, là tổ mẫu ta bảo ta mang tới cho Đồng Đồng bổ thân thể.”
“Cường huynh, như vậy sao được? Bà lớn tuổi như vậy, chúng ta nên hiếu kính bà, sao có thể lấy đồ của bà chứ? Không được không được, anh mau lấy về đi, nương ta thấy sẽ mắng ta.”
Diệp Minh Triết không nhận bột mì trong tay hắn ta, lương thực hiện tại quý giá như vậy, nhà ai cũng không giàu có, bọn họ làm sao có thể ăn khẩu phần lương thực của Đại Bà chứ?
Diệp Cường không để ý đến hắn ta, nhét bột mì vào trong tay Diệp Vũ Đồng: “Đồng Đồng, đừng nghe lời nhị ca của muội, đây là Đại Bà của muội cho muội, buổi tối để thím Văn Tú làm cho muội ăn.”
Diệp Vũ Đồng cầm cái túi vải kia, đại khái khoảng một lít bột mì, ăn tiết kiệm cũng đủ cho cả nhà bọn họ ăn hai ba ngày.
Trong những năm tháng khó khăn như vậy, một ít lương thực có thể cứu mạng, nhà cậu cũng không giàu có, nhưng vẫn có thể để cháu trai đưa lương thực này cho nhà bên cạnh. Việc này khiến Diệp Vũ Đồng cảm động, đặc biệt là sau khi người ta cũng đã đứng ra giúp đỡ hai huynh muội họ.
Nàng suy nghĩ một chút và quyết định nhận lấy sự tốt lành này, và hy vọng sẽ có cơ hội trả ơn sau này.
Quan hệ hàng xóm, không phải là có qua có lại sao? Đi lại thêm vài lần là thân thiết rồi.
Nhà bọn họ cũng không thể luôn độc lai độc vãng, không ở chung với người trong thôn, tới lúc chạy nạn làm sao ôm đoàn với người ta?
Nếu chỉ có một gia đình đi một mình, sẽ rất nguy hiểm trên đường, vì vậy việc tìm một số người hiểu biết, nhân phẩm tốt một chút để cùng nhau đi là điều quan trọng.
Diệp Vũ Đồng cảm kích nói: “Cường ca, thay muội cám ơn Đại Bà, khi muội khá hơn một chút, sẽ đi dập đầu với lão nhân gia.”
“Dập đầu cái gì, hai nhà chúng ta cũng không phải người ngoài, cha ta và Đại Phong thúc từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ta cùng Minh Hiên cũng là huynh đệ tốt.”
Sau đó hắn ta lấy gùi từ mặt đất, khoát tay với hai người và nói: “Được rồi, các người làm việc của mình đi, ta sẽ lên núi đi dạo.”
“Cường huynh, vậy huynh đi chậm một chút, một mình đừng đi vào trong rừng, trên núi nguy hiểm lắm.” Diệp Minh Triết lo lắng dặn dò.
“Ta không vào trong rừng, chỉ đi dạo bên ngoài thôi.” Có lẽ sợ Diệp Minh Triết dài dòng không hết, hắn ta cầm gùi chạy thật nhanh.
Hai huynh muội nhìn tới khi không thấy bóng dáng hắn ta nữa, cũng trở về nhà.
Diệp Vũ Đồng ngáp một cái: “Nhị ca, muội đi ngủ đây, bây giờ cũng không có chuyện gì, mặt trời đã lên cao, huynh cũng về phòng nghỉ ngơi đi.:
“Muội muội không cần lo cho ta, muội mau đi ngủ đi.”
Nàng gật đầu và đi vào nhà, cảm thấy thực sự mệt mỏi. Nàng nằm trên chiếc giường rơm và ngủ ngay lập tức.
Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên trở về vào buổi chiều, họ mang theo một chiếc xe đẩy, một ít mì cao lương, hai túi nước, và một thanh khảm đao.
Thấy Diệp Vũ Đồng đang ngủ, họ không làm phiền nàng, mà đặt đồ đạc vào trong phòng và để Diệp Minh Triết ở nhà để trông nom. Lý Văn Tú dẫn Diệp Minh Hiên lên núi.
Hiện tại, số lượng người chạy nạn đến thị trấn ngày càng tăng, và hôm nay bà đã đi tìm một số người để hỏi thăm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa