Bà biết rằng những người này đều đến từ phương bắc để trốn chạy.

Người dân láng giềng đã bị tấn công, lương thực và gia súc của họ bị cướp đi, và cả việc giết người trở nên thường xuyên.

Tình hình thảm hại nhất là với phụ nữ lớn tuổi và trẻ em, họ bị tra tấn đến chết, muốn chết một cách nhẹ nhàng cũng không được.

Lý Văn Tú nghe mà càng thêm kinh hãi, mấy năm trước hạn hán đã thiếu ăn thiếu uống rồi.

Còn lần này, không chỉ không có nước, không có lương thực, mà còn phải đánh giặc khắp nơi. Thế đạo như thế này, người dân bình thường còn có đường sống nào?

Nếu như chỉ có một mình bà thì cũng không sao, sống đến đâu hay đến đó, nhưng bà còn có ba đứa con, cho nên bà phải kiên cường, vì bọn trẻ mà che mưa che gió.

“Minh Hiên, ta đi chặt cành cây, con đi kéo ít cỏ Ô Lạp, tối nay chúng ta đan mấy đôi giày rơm.”

“Nương, nương đi kéo cỏ đi, để con đi chặt cành cây.”

Lý Văn Tú cười nói: “Để nương đi, con còn nhỏ, thể lực không theo kịp, đợi con lớn hơn một chút rồi làm.”

Diệp Minh Hiên không lay chuyển được nương, chỉ có thể làm theo ý của bà.

Diệp Vũ Đồng ngủ một giấc trưa thoải mái, lăn hai vòng trên đống rơm rồi mới đứng dậy.

Nhìn thấy trong phòng có thêm đồ đạc, nàng biết rằng nương và huynh trưởng đã trở lại.

Nàng đói bụng nên bụng kêu ùng ục. Nghĩ đến nồi canh cá buổi sáng nấu trong không gian, còn có một nồi cơm lớn hấp, nàng càng thấy đói bụng.

Nàng nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, liền đi vào trong không gian ăn chút đồ ăn vặt cùng hoa quả, lại uống một chén canh cá mới đi ra.

Khi Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên trở về thì trời đã tối.

Diệp Vũ Đồng đang nấu canh cá trên bếp nhỏ. Kỳ thực không cần phiền toái như vậy, nhưng sát vách không phải còn có một người ngoài sao?

Nàng chỉ có thể đem canh cá không gian bưng ra nấu thêm một lát, đợi lát nữa sẽ nói cá là nương cùng đại ca mua ở trên trấn.

Cơm thì tùy tiện tìm cái cớ, cũng không thể nấu một nồi gạo lức cho một mình người nọ được. Coi như nể tình một túi hạt đậu vàng kia, cũng không thể làm như vậy.

Dù sao hắn ngay cả đường cũng không thể đi, cũng không biết bên ngoài tình hình thế nào, cứ nói gạo và cá này là dùng hạt đậu vàng của hắn mua.

Lý Văn Tú thấy con gái nấu cơm ngon như vậy, cũng không hỏi gì cả, chỉ cầm bát nhà mình, múc một chén cơm trắng lớn cùng một chén canh cá thịt cá cùng củ cải lớn, bảo hai đứa con trai đưa đi cho con rể.

Dùng âm thanh cả hai phòng đều có thể nghe được, cười nói: “Minh Hiên, Minh Triết, đây là cá và lương thực nương mua ở thị trấn hôm nay, là để Bình An bồi bổ thân thể, các con bảo nó ăn nhiều một chút, như vậy thân thể mới tốt nhanh.”

Trong mắt ba huynh muội hiện lên ý cười, Diệp Minh Triết còn trừng mắt nhìn muội muội.

Lý Vân Trạch nghe xong, cảm kích nói: “Đa tạ nhạc mẫu đại nhân, để người hao tâm tổn trí.”

“Con rể khách sáo rồi, chúng ta đều là người một nhà, không cần khách khí như thế. Hơn nữa, tiền bạc mua lương thực hôm nay cũng là hạt đậu vàng Đồng Đồng đưa cho nương.”

Lý Vân Trạch nhìn chén cơm trắng no đủ, trong suốt long lanh trước mặt, ánh mắt lóe lên. Hắn nhận ra cháo ăn ngày hôm qua hẳn cũng là loại gạo này nấu.

Thịt cá không khiến hắn ngạc nhiên, nhưng gạo cực phẩm như vậy thì hắn chưa từng thấy qua.

Dù từ nhỏ lớn lên trong chùa, hắn không thiếu ăn ngon mặc đẹp.

Người trong cung nâng cao đạp thấp, cắt xén chi phí của hắn, nhưng cữu cữu thường xuyên cho người ta đưa đồ ăn tinh xảo đến cho hắn. Tuy nhiên, hắn chưa từng được ăn loại gạo phẩm chất như vậy.

Nhưng hắn cũng không nói gì, nói lời cảm ơn với hai đại cữu ca, rồi bưng bát cơm lên ăn.

Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết cũng bưng bát cơm của mình tới, cùng ăn với hắn.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play