Máy nhảy, thường thấy ở các trung tâm trò chơi lớn, là khắc tinh hàng đầu của những người sợ giao tiếp xã hội.
So với QQ Dance, điểm khác biệt lớn nhất là một bên chỉ cần bấm nút là nhân vật có thể nhảy, còn bên kia lại yêu cầu người chơi phải tự mình nhảy thật sự.
Ngoài việc không mắc chứng sợ giao tiếp, Lại Vũ Đông hoàn toàn không có lợi thế nào. Một là hắn chưa từng nghe bài hát này, hai là hắn chưa bao giờ tập nhảy, giờ mới vội vã ôn luyện thì cũng chẳng cứu vãn được gì. Cảm giác chẳng khác nào bị ném lên sân khấu với vai trò vũ công dẫn đầu mà lại phải nhìn người khác rồi bắt chước theo, nếu hắn có thể nhảy đẹp thì đúng là một kỳ tích.
Điểm tốt duy nhất là có thể tránh được cảnh freestyle lúng túng, ít nhất vẫn còn một “Tây Thi” để hắn làm Đông Thi bắt chước.
Nhìn vũ công chính bắt đầu chuyển động theo nhạc, Lại Vũ Đông không kịp nghĩ nhiều, bài hướng dẫn tân thủ có cũng như không, hắn vội vàng dựa theo vòng sáng nhấp nháy trên màn hình mà cứng nhắc vung tay lên.
Rồi một chữ “Miss” bật ra.
Lại Vũ Đông: …
Xin lỗi vì đã làm phiền.
Dù khởi đầu không suôn sẻ, nhưng thực tế sẽ không cho ai thời gian để thích nghi, âm nhạc cũng chẳng vì hắn mà dừng lại.
Lại Vũ Đông đành tiếp tục bắt chước điệu nhảy một cách vụng về, như đang tập thể dục nhịp điệu mà giơ tay, đá chân, nhảy lên, xoay vòng. Nhưng dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể thay đổi thảm cảnh động tác và âm nhạc chẳng ăn nhập gì với nhau. Một loạt chữ “Miss” và “Bad” hiện lên khiến tâm trạng hắn dần trở nên tê liệt, đừng nói đến chuyện thực hiện một chuỗi “Combo” đẹp mắt.
Chỉ có điều, điệu nhảy của hắn thực sự… rất “ấn tượng”.
May mà nhạc nền đủ to, nếu không hắn chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng cười không kìm nén nổi của khán giả bên dưới.
Chỉ có điều, bình luận thì lại như đàn ngựa thoát cương, không thể nào phớt lờ.
【Cứu mạng với, cậu ấy nhảy buồn cười quá hahahahahahaha!!!】
【Từ cổ trở xuống có thể che đi được không】
【“Miura Yuki và bốn chi mới lắp đặt của cậu ấy”】
【Nói đâu cái hình tượng cool ngầu của main dancer!?】
【Sự tự tin giả tạo của đại lão, hiện thực là giữ vững tinh thần trong hiểm cảnh.】
【Nhìn ra được ảnh rất cố gắng rồi】
【Xem mỗi ngày để phòng chống trầm cảm】
Cảm ơn chế độ lọc màu xanh, cảm ơn khán giả yêu dấu.
Mức độ chế giễu này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của Lại Vũ Đông, cứ coi như hắn hy sinh bản thân để mang lại tiếng cười cho mọi người vậy.
Vậy… điệu nhảy này còn bao lâu nữa mới kết thúc?
Sau vài phút dài đằng đẵng như cả thế kỷ, âm nhạc cuối cùng cũng dừng lại. Lại Vũ Đông vội vàng tạo dáng kết thúc, chẳng biết từ lúc nào, cả người hắn đã đổ mồ hôi lạnh.
Đồng thời, bài hướng dẫn tân thủ cũng biến mất nhanh như thể có ai vừa tắt tivi.
“Bốp, bốp.”
Bên dưới vang lên vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ mang tính lịch sự.
【Cả một đời dài đằng đẵng.】
【Cười đến mức mẹ tôi phải gõ cửa phòng…】
【Ai đó up bản quay cận cảnh đi/doge】
Lại Vũ Đông chết lặng nhìn chằm chằm xuống sàn sân khấu, chỉ hận không thể đào một cái hố để tự chôn mình.
Hắn thề, đây chắc chắn là khoảnh khắc “chết vì xấu hổ” đỉnh nhất đời hắn, thậm chí còn hơn cả lần bị ba mẹ ép đọc thơ diễn cảm trước mặt họ hàng vào dịp Tết.
Và thứ đáng sợ nhất sắp diễn ra—
Nhận xét của ban giám khảo.
Ngoài người khởi xướng Phó Hàm Vũ có độ nhận diện quốc dân cực cao, trên sân khấu còn có ba vị giám khảo khác, đều là những nhân vật xuất sắc trong ngành, ngồi đó thôi cũng đủ tạo ra khí chất của những đại lão chân chính.
Chẳng hạn như Ngô Hi Hòa, người đã động viên Lại Vũ Đông trước khi biểu diễn, là ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng nhất những năm gần đây. Cô thường xuyên được mời biểu diễn ca khúc hit trong các sự kiện lớn, mà số lượng bài hát gây bão của cô thì đếm không xuể.
Hay như diễn viên kỳ cựu Chu Tu Minh và rapper thế hệ mới Lý Kha.
Phó Hàm Vũ cầm micro lên: “Cảm ơn Yuki đã mang đến phần trình diễn của mình.”
Khả năng kiểm soát biểu cảm của anh đúng là đỉnh cao, nụ cười trên mặt không hề bị điệu nhảy thảm họa vừa rồi ảnh hưởng.
Thực tế không tệ như Lại Vũ Đông tưởng tượng, các giám khảo đều là những tiền bối từng trải, họ đã xem nhiều thí sinh có phần trình diễn dở tệ rồi, giờ cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
Trong mắt họ, ít nhất Lại Vũ Đông vẫn nhớ hết động tác.
Với tiêu chuẩn khoan dung như vậy, chẳng trách mọi người vẫn luôn chê bai mấy chương trình sống còn.
Lý Kha mỉm cười hỏi: “Em cảm thấy phần thể hiện vừa rồi thế nào?”
Lại Vũ Đông: “Em…”
Miệng đi trước, hình tượng “thí sinh quốc tế” chạy theo sau.
Lại Vũ Đông vội vàng nuốt nốt phần sau của câu, chuyển thành cái lắc đầu thật nhanh để trả lời.
“Ừm, đúng là không được tốt lắm.” Lý Kha thẳng thắn nhận xét, “Nhìn đẹp trai, dáng người ổn, tay dài chân dài, nhưng tại sao khi nhảy lại trông như chưa quen với tứ chi của mình vậy?”
【Thẳng thắn vậy luôn hả hahahahaha】
【Không hổ là rapper】
【Lý Kha, tiếng lòng của tôi trên mạng】
“Có lẽ là do Yuki quá căng thẳng.” Phó Hàm Vũ đề nghị, “Hãy cùng xem bài thi phụ của cậu ấy nhé.”
Phó Hàm Vũ đưa ra đề nghị này, một phần là để tạo độ hot cho chương trình—dù thí sinh trước đó có tệ đến đâu cũng không chênh lệch lớn về ngoại hình và thực lực như thế này. Vì nhiệt độ của show, dĩ nhiên phải liên tục “gọi tên” những thí sinh có ngoại hình nổi bật. Mặt khác, anh cũng thực sự cảm thấy sự căng thẳng đã hạn chế khả năng của Lại Vũ Đông, muốn cho hắn thêm một cơ hội để thể hiện bản thân.
Nhưng với Lại Vũ Đông mà nói, đây không khác gì một cú sét đánh ngang tai.
Thi phụ?
Hắn vất vả lắm mới vượt qua được, vậy mà còn bắt tiếp tục!?
【Tiếp tục cung cấp hướng dẫn tân thủ giới hạn cho vòng đánh giá sơ bộ.】
【Chế độ thanh nhạc, bật.】
Lại Vũ Đông: …
Xem ra không còn đường lui nữa rồi.
Lần này, giao diện nhảy ra không phải là Audition nữa, mà là karaoke. Phía trên cùng hiển thị tên bài hát và ca sĩ, giữa màn hình là bộ điều chỉnh cao độ bằng những đường vạch lởm chởm, phía dưới là phần lời bài hát.
Lại Vũ Đông nhìn kỹ, ca khúc tiếng Anh là 《Lose Heart》, do Từ Án trình bày.
Cái tên này không hề xa lạ.
Từ Án là quán quân của chương trình âm nhạc đình đám “Lắng Nghe Giọng Nói Của Tôi”, ba năm trước, khi giành giải quán quân, cậu mới chỉ mười tám tuổi. Giới chuyên môn từng ca ngợi cậu là “CD sống”, một thiên tài ca hát thực thụ được ông trời ưu ái. Thế nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, về sau lại hoàn toàn biến mất khỏi làng nhạc.
Nếu là mấy bài Từ Án đã hát trong chương trình, có lẽ Lại Vũ Đông còn ngâm nga được đôi câu, nhưng cái bài “Lose Heart” này, hắn thậm chí còn chưa nghe tên bao giờ.
Dù đây là một ca khúc tiếng Anh, không sợ bị lộ trình độ tiếng Trung, nhưng vấn đề là—hắn không biết hát!
Lại Vũ Đông: 【Có thể đổi bài được không?】
Hệ thống: 【Ký chủ, nhạc đệm đã bắt đầu.】
Lại Vũ Đông: 【…Tôi chỉ có một câu hỏi, bài hát được chọn thế nào?】
Hệ thống: 【Bốc thăm ngẫu nhiên.】
Lại Vũ Đông: 【Sao cậu không bốc thẳng tôi debut luôn đi?】
Hệ thống: 【Tuyển chọn công bằng, nói không với gian lận.】
Lại Vũ Đông thực sự muốn đấm hệ thống một cái.
Hắn hít sâu một hơi, bi tráng nâng micro lên. Bàn tay phải hơi run rẩy đã bán đứng nội tâm chẳng chút bình tĩnh của hắn.
Chết vì xấu hổ, chỉ có số lần bằng không hoặc vô số lần.
Lại Vũ Đông dũng cảm lao vào, dựa vào bộ điều chỉnh cao độ để mò giai điệu, mạnh dạn hát bừa. Giọng hắn truyền qua tai nghe in-ear đến thẳng lỗ tai, không cần nhìn điểm số hiện trên màn hình, hắn cũng biết mình hát dở thế nào.
Tiếng cười trong bình luận không thua kém gì phần trình diễn trước đó.
【Bản gốc là hát thế này à?】
【Hát hay lắm, lần sau đừng hát nữa.】
【Đạo diễn thật thất đức, lại chiếu hình qua Từ Án hahahahaha】
【Từ Án: Tôi vừa có thể là ca sĩ gốc, vừa có thể là nguyên cáo khởi kiện.】
【Tôi tắt tiếng rồi, nhưng Yuki hát nhìn vẫn khá đẹp trai】
【Cậu ta hát tiếng Anh mà không nối âm luôn á...】
【Phó Hàm Vũ: Hỏi chính là hối hận】
【Tôi phải lòng một mỹ nhân phế vật rồi sao?】
Một dòng thông tin “động trời” lướt qua rất nhanh, nhưng Lại Vũ Đông chẳng còn tâm trí để để ý đến nữa, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đã bị “Lose Heart” chiếm lĩnh hoàn toàn.
Đừng nói là “lose heart”, hắn sắp “lose life” đến nơi rồi.
Không ngoài dự đoán, hai màn biểu diễn chấn động quỷ thần vừa rồi khiến các huấn luyện viên đồng loạt cho hắn mức đánh giá thấp nhất—lớp F.
Xếp hạng không quan trọng, quan trọng là tạm thời được giải thoát rồi.
Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Khi bước xuống sân khấu, bước chân hắn nhẹ bẫng như hồn ma phiêu đãng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim vẫn đập thình thịch chưa chịu dừng lại.
Với màn trình diễn "xúc phạm thị giác" ở vòng đầu như vậy, liệu hắn có bị dân mạng tổng tấn công không nhỉ?
Nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì, mất mặt cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Dù sao cũng là Miura Yuki của thế giới song song đi thi tuyển chọn idol nam, có liên quan gì đến hắn—Lại Vũ Đông—cơ chứ?
Lại Vũ Đông suýt nữa bị chính dòng suy nghĩ đầy logic đó của mình thuyết phục, lơ mơ để nhân viên dán tấm nhãn “F” lên bảng tên, rồi tìm đại một chỗ hơi khuất trong khu vực lớp F mà ngồi xuống.
So với việc ôm tâm thế học hỏi để thưởng thức phần biểu diễn của học viên kế tiếp, điều cấp bách hơn là phải truy hỏi hệ thống về những điều hắn chưa kịp tìm hiểu trước đó—đặc biệt là cái thân phận nước ngoài trời ơi đất hỡi bị gán cho hắn.
Khởi đầu địa ngục—tránh được thì nên tránh.
Thế nhưng đúng lúc Lại Vũ Đông chuẩn bị chất vấn hệ thống, giọng nói được khuếch đại qua micro của Phó Hàm Vũ vang lên trong khán phòng.
“Xin mời học viên tiếp theo, Từ Án đến từ công ty Giải trí Thượng Nhạc.”
—— Từ Án?
Lại Vũ Đông khựng người, lập tức nhớ lại vài dòng bình luận lướt qua khi nãy, biểu cảm lập tức trở nên vô cùng phong phú.
Bình luận thời gian thực cũng đang nhắc nhở về tin chấn động bị ngó lơ kia:
【Tổ chương trình làm cố ý đúng không 23333】
【Bắt đầu gây chuyện rồi đấy】
【Thay mặt cậu em vừa rồi thấy ngượng quá đi…】
【Từ Án cũng tới á?!】
【Tổ chương trình thì có thể có tâm địa gì chứ? Chỉ là muốn giúp khán giả thiếu đạp đức được thỏa mãn thôi mà.jpg】
【Nếu Từ Án hát đúng bài thi phụ thì càng mãn nhãn】
【Biểu cảm của Yuki dễ thương quá trời ha ha ha】
Lại Vũ Đông: …
Múa rìu qua mắt thợ bản nâng cấp, lại còn làm trò trước mặt chính chủ ca khúc.
Không có “xã chết” nhất, chỉ có “xã chết” hơn.
Đại sư, hắn ngộ rồi.
Lại Vũ Đông: 【Xin yêu cầu mở lại từ đầu.】
Hệ thống: 【Xin lỗi, không hỗ trợ tính năng này.】
Hệ thống chết tiệt không thể cứu hắn khỏi hiểm cảnh, Lại Vũ Đông chỉ có thể buồn bã chấp nhận hiện thực phũ phàng, đưa mắt nhìn theo bóng người đang tiến vào khán phòng.
Một thiếu niên tóc đen dài ngang vai đứng vào chính giữa sân khấu. Trông khoảng hai mươi tuổi, gương mặt còn non nớt chưa mang dấu vết của thời gian, nhưng cũng chẳng có vẻ kiêu ngạo hăng hái thường thấy ở những thiên tài. Nụ cười gượng gạo hơi lộ ra vẻ căng thẳng, thật khó tin đây là người từng vượt qua bao cao thủ để giành quán quân cuộc thi năm ấy.
Lại Vũ Đông quan sát vài giây, chắc chắn mình không nhận nhầm người.
Không đùa đấy chứ, là Từ Án thật kìa?
Quán quân mùa đầu của “Lắng Nghe Giọng Nói Của Tôi” đó.
Cậu ta sao lại đến thi tuyển chọn idol?
Lại Vũ Đông hoàn toàn không thể lý giải nổi hành vi “đại thần cấp max đi chém tân thủ thôn” này, nhưng nghĩ lại thì… mấy chuyện đó không phải việc hắn—một học viên lớp F—cần lo.
Hắn chẳng qua chỉ là một con slime cấp thấp vừa chui ra từ thôn tân thủ, đáng thương vô cùng.
Lại Vũ Đông: 【Đã tra được bug chưa? Là chuyện gì vậy?】
Hệ thống: 【“Miura Yuki” là biệt danh mà bạn từng sử dụng trước đây.】
Lại Vũ Đông: 【……】
Bảo sao hắn cứ thấy cái tên này quen quen.
Lại Vũ Đông từng là một con nghiện văn hóa hai chiều, mắc hội chứng trung nhị nặng. Sở thích lớn nhất là xem anime Nhật, chơi game di động, mua đồ lưu niệm, và đã từng làm không ít chuyện ngớ ngẩn mà mỗi lần nhớ lại là chỉ muốn trốn khỏi Trái Đất. Sau đó vì áp lực học hành, hắn buộc phải dần rút lui khỏi giới.
Hắn vốn tưởng sau khi thi đại học xong sẽ quay lại với đam mê, ai ngờ vào đại học rồi thì lại càng sống như người bình thường hơn.
“Miura Yuki” chính là một trong những biệt danh hắn đặt cho mình thời ấy, đại diện cho giai đoạn đen tối trung nhị không muốn ngoảnh lại.
Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ cái tên đó lại bị lôi ra giữa tình cảnh oái oăm thế này, còn bị “đào mộ” một cách không thương tiếc.
Hệ thống: 【Internet là có trí nhớ mà.】
Lại Vũ Đông: 【Rồi rồi, vậy bây giờ rốt cuộc là tình hình gì?】
Hệ thống: 【Trong quá trình nhập dữ liệu đã xảy ra lỗi kỹ thuật, ID “Miura Yuki” mà bạn từng dùng trên diễn đàn bị ghi nhầm thành tên thật.】
Lại Vũ Đông: 【……So?】
Hệ thống: 【Rất xin lỗi vì đã gây bất tiện cho bạn.】
Lại Vũ Đông: 【Hết rồi hả???】
Lại Vũ Đông bị cái hệ thống mặt dày này chọc tức đến mức nghẹn họng. Giây phút này, hắn thấu hiểu sâu sắc nỗi khổ của những nhân viên nhỏ bé bị tư bản bóc lột.
Chỉ còn biết an ủi bản thân rằng may mà cái ID ngày xưa của hắn không phải kiểu chữ kỳ quặc lòe loẹt, chứ không thì cái cảnh tượng ấy chắc hắn không dám tưởng tượng.
Đúng lúc đó, đến lượt Từ Án biểu diễn.
Âm nhạc vang lên, tiếng đệm du dương chất chứa nét sầu buồn nhẹ nhàng, hoàn toàn phù hợp với tâm trạng hiện tại của Lại Vũ Đông. Thế nhưng hắn còn chưa kịp chìm vào bầu không khí u uất thì đã bị một tình huống bất ngờ kéo phắt ra ngoài.
Từ Án giống như một con đà điểu hoảng hốt rúc đầu xuống, tay nắm mic siết chặt đến mức gân xanh nổi rõ, phải cố gắng hết sức mới có thể làm giảm cơn run rẩy.
Các học viên xì xào bàn tán—
“Ủa? Mình nghe nhầm à?”
“Không, tôi cũng nghe thấy.”
“Không thể nào... đó là Từ Án mà...”
“Chắc do hồi hộp quá thôi.”
Bình luận trên màn hình đột nhiên bùng nổ—
【Gì vậy trời? Câu đầu đã vỡ giọng rồi à?】
【Bảo sao lại hạ thấp bản thân đi thi tuyển chọn, hóa ra kỹ năng ca hát tụt dốc rồi】
【Đây là lần đầu tiên Từ Án bị "lật thuyền" trước ống kính đúng không?】
【Tiêu rồi tiêu rồi, vào lớp A chắc hết hy vọng rồi】
Chiếc máy CD biết đi—đã mắc lỗi.