Edit Ngọc Trúc

Không trung đen kịt đột nhiên bị một tia chớp màu tím xé toạc, ánh chớp hung hăng như dã thú nhe nanh múa vuốt, tựa như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong bóng tối đang từ trên cao rình rập mặt đất, chực chờ nhào xuống xé xác con mồi. Trên Thông Thiên Nhai, một nam nhân vận hắc y đứng nơi mép vực sâu, hứng thú ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hiếm thấy nơi bầu trời, dường như hoàn toàn không để tâm đến việc sau lưng hắn, một nhóm tu sĩ danh môn đang cầm trong tay các loại pháp khí, sát khí lẫm liệt mà vây quanh.
“Hạ Cửu Trọng, năm xưa tông chủ thấy ngươi tâm thuật bất chính, chỉ phế nội đan và trục xuất khỏi sư môn đã là khoan dung, không ngờ nay ngươi vẫn không hối cải, lại còn giết cha hại mẹ, sa vào Ma tộc, thật khiến Vạn Kiếm Tông ta phải hổ thẹn!”
Một nam tử mặc trường bào trắng, tay cầm kiếm, ánh mắt nhìn Hắc y nam nhân đầy vẻ chán ghét và khinh miệt, thanh âm lạnh lùng vang lên như tiếng kiếm ngân: “Từ xưa chính - tà không thể cùng tồn tại, hôm nay chúng ta sẽ nghiền nát ngươi, báo thù cho linh hồn những tu sĩ vô tội đã chết dưới tay ngươi!”
“Chính? Tà?” Đối mặt với thế trận vây diệt hùng hậu, nam nhân đứng trên vách đá đột nhiên phá lên cười cuồng dại. Hắn quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý giễu cợt lướt qua từng gương mặt của đám tu sĩ tự xưng là “chính đạo”, trong mắt đỏ rực lóe lên sự cuồng ngạo không ai sánh bằng: “Chỉ dựa vào đám chuột nhắt các ngươi, chỉ biết thừa lúc bản tôn đang độ kiếp, pháp lực suy yếu mới dám hợp lực vây công, cũng dám đứng trước mặt bản tôn mà rao giảng chính – tà?”
“Ngươi ——!”
“Bản tôn nhớ rõ ngươi.” Hạ Cửu Trọng đột nhiên dừng ánh mắt trên người vị kiếm tu vừa lên tiếng chỉ trích, nhướng mày cười nói, “Ba năm trước, tại Cô Phương Thành, ngươi từng gặp bản tôn, khi ấy còn phủ phục dưới chân bản tôn mà dập đầu một trăm cái, cầu xin bản tôn tha mạng.”
Lời vừa dứt, cả đám người xôn xao. Kiếm tu vừa nãy còn nói lời chính nghĩa lập tức bị đồng bạn xì xào bàn tán khiến sắc mặt trắng bệch xen lẫn tím tái, phẫn nộ siết chặt kiếm, giận dữ quát: “Hạ Cửu Trọng, đừng có ăn nói hồ đồ, bôi nhọ thanh danh của ta!”
“Hồ đồ?” Hạ Cửu Trọng liếc nhìn hắn đầy trào phúng, “Là bản tôn bịa đặt, hay ngươi không dám bỏ tráo phòng hộ, đến đây đối mặt với bản tôn mà phân cao thấp? — Danh môn chính phái? Ha ha ha, chỉ là đám co đầu rụt cổ mà thôi!”
Tia chớp tím xoay quanh trên đỉnh đầu hắn, sáng đến chói mắt. Bên tai vang vọng tiếng sấm mơ hồ, như báo hiệu cuồng phong sắp trút xuống. Hạ Cửu Trọng đứng trên đỉnh núi, đối diện đám đại năng chính đạo đang giằng co, đột nhiên giơ tay hủy đi toàn bộ tráo phòng hộ quanh thân bọn họ.
Ánh chớp rọi sáng, nơi giữa trán hắn hiện lên một đồ đằng ngọn lửa màu sẫm như bỗng nhiên sống dậy, dưới ánh mắt đỏ rực càng thêm rực rỡ bắt mắt.
Trong tiếng sấm nổ vang, thấy đám kiếm tu vì mất bảo hộ mà trở nên hoảng loạn, Hạ Cửu Trọng ngửa mặt cười to đầy ngông cuồng: “Hôm nay độ kiếp, bản tôn có thể một thân một mình kéo theo bao nhiêu chính đạo đại năng cùng về hư vô, bản tôn thật sự rất cao hứng.”
Tia chớp tím xé rách bầu trời đen nhánh chỉ trong nháy mắt, như con mãnh thú cuối cùng cũng tìm thấy con mồi, há miệng lộ nanh, bổ thẳng xuống Thông Thiên Nhai. Nam nhân đứng giữa trung tâm lôi kiếp dang rộng hai tay, cuồng phong thổi tung áo choàng đen rộng lớn. Đôi mắt đỏ rực hơi híp lại, lóe lên ánh sáng lạnh khiến người rùng mình: “Nếu bản tôn không chết, ngày trở về ấy, chính là lúc Cửu Châu nhuộm máu.”
-------------------------
Tháng tám, ve kêu râm ran từng đợt, đúng vào thời điểm oi bức nhất trong năm.
Diệp Trường Sinh lau mồ hôi trên trán, cẩn thận đối chiếu trận đồ phù chú mình vừa vẽ với sách hướng dẫn. Mãi đến khi chắc chắn không sai chút nào, hắn mới đặt quyển sách sang một bên, lấy từ trong hộp gỗ đàn hương ra que hương đã chuẩn bị sẵn, châm lửa đặt lên bàn thờ, sau đó dùng dao rạch tay, để máu tươi nhỏ xuống giữa trận pháp vẽ trên mặt đất.
Như thể bị máu của hắn dẫn động, căn phòng vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên những xao động rất nhỏ. Căn nhà vừa rồi còn nóng như lò hấp, trong nháy mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, tiếng cười khúc khích hỗn loạn, gần xa không rõ vang vọng, nghe rợn cả da gà.
Một đôi tay từ sau lưng Diệp Trường Sinh chậm rãi bò lên cổ hắn, lạnh lẽo đến mức thấu xương, xuyên qua làn da mỏng len lỏi vào huyết nhục, như thể muốn đóng băng cả dòng máu bên trong.
Đôi tay ấy rất nhỏ, như tay của một đứa trẻ đang tuổi đi học, nhưng lòng bàn tay lại khô ráp như vỏ cây mục, mang theo lực siết kỳ quái đến mức người ta khó lòng phản kháng, siết chặt lấy cổ hắn.
Ngoài cửa sổ, mặt trời rực lửa thiêu đốt cây cối đến bóng lá cũng sáng bóng màu xanh, khí nóng cuồn cuộn, làm méo mó cả không khí. Nhưng tất cả những điều ấy chẳng liên quan gì đến trong phòng.
Khí lạnh từ xác chết lan rộng, vì bị siết cổ quá lâu, sắc mặt Diệp Trường Sinh bắt đầu tím tái. Thế nhưng hắn không hề có ý định gỡ bàn tay kia ra khỏi cổ, ngược lại còn nghiến răng rạch thêm một nhát sâu vào tay mình. Máu đỏ sẫm phun ra như suối, từng dòng bị hút vào trận pháp như thể có sinh mệnh.
Thiếu oxy và mất máu khiến mắt Diệp Trường Sinh tối sầm, nhưng hắn vẫn kiên trì chờ đợi. Thấy trận pháp ngoài hút máu ra thì không có bất kỳ phản ứng nào khác, trong lòng hắn tuyệt vọng khẽ than một tiếng “Mạng ta xong rồi”, rồi lập tức ném con dao ra xa.
Hắn luồn tay vào trong áo, kéo ra sợi dây đỏ đang đeo trên cổ, siết lấy viên ngọc treo ở đó, miệng lẩm bẩm niệm nhanh:
“Ta là Thiên Mục, cùng trời vận hành. Tình tự thiên lôi, soi khắp tám phương. Trong ngoài đều tỏ, không gì không phục. Mau mau nghe lệnh!”
Một làn mùi khét thoảng qua từ phía sau, kèm theo tiếng thét chói tai ngắn ngủi. Đôi tay đang siết cổ hắn như bị bỏng, đột nhiên co rút lại. Nhưng thứ kia dường như bị chọc giận, khí lạnh trong không khí lập tức trở nên nặng nề và áp lực hơn. Tiếng cười khúc khích yếu ớt lúc nãy giờ chuyển thành từng tiếng rít đầy giận dữ, xuyên thẳng vào màng nhĩ khiến tai đau nhói.
Diệp Trường Sinh nằm rũ trên mặt đất, yếu ớt ho vài tiếng, cuối cùng cũng có được một khoảnh khắc để thở.
Hắn không hề ngẩng đầu nhìn đám tử linh đang giận dữ trong phòng, chỉ cẩn thận đưa tay bị thương, máu vẫn chưa ngừng chảy, áp lên viên ngọc, tiếp tục niệm lại câu chú vài lần. Đến khi tiếng rít và gió rít bên tai hoàn toàn yên lặng, hắn mới lau vết máu ở khóe môi, như kẻ sống sót sau tai nạn mà ngồi bệt xuống sofa.
Từ dưới ghế lôi ra chiếc hộp thuốc cũ, tìm băng gạc băng tạm tay trái, rồi nheo mắt nhìn về phía quyển sách được hắn tốn mười đồng để mua, trên bìa xiêu vẹo in dòng chữ to: 《Triệu Hoán Thuật Nhập Môn》, âm thầm thở dài: “Sách giả hại người.” Rồi vung tay ném nó chính xác vào thùng rác cạnh cửa.
Liếc nhìn đồng hồ — 11 giờ 50 — đúng lúc dương khí mạnh mẽ nhất trong ngày.
Dùng tay phải còn lành gãi gãi tóc, ánh mắt Diệp Trường Sinh thoáng hiện lên vẻ phiền muộn: Rõ ràng là thời điểm dương khí vượng nhất trong ngày, vậy mà trong phòng hắn vẫn tụ đầy những thứ không sạch sẽ. Xem ra, hắn thực sự nên tiết kiệm tiền để đổi một căn nhà phong thủy tốt hơn.
Nhưng vấn đề là — tiền ở đâu ra?
Diệp Trường Sinh nghĩ đến tài khoản ngân hàng gần như sắp không đủ để ăn cơm, phiền muộn đến mức muốn tự biến mình thành máy in tiền. Nghề thần côn mấy năm nay cũng xuống dốc theo kinh tế, trời biết đã bao lâu rồi hắn không mở được một “phiên” nào.
Nhìn cái nắng như thiêu ngoài kia, rồi lại nhìn căn phòng hỗn độn, Diệp Trường Sinh suy nghĩ một lúc, rất nhanh liền thức thời mà buông bỏ mục tiêu vừa đặt ra là kiếm tiền đổi phòng. Ngáp một cái, lững thững quay về phòng nhỏ: Hôm nay nóng như vậy, có ra ngoài cũng không có mối nào. Hơn nữa vừa mất từng ấy máu, việc quan trọng lúc này vẫn là ngủ một giấc dưỡng sức. Còn chuyện kiếm tiền ấy à để sau rồi tính tiếp, để sau rồi tính tiếp.

Mà đúng lúc đó, khi không ai phát hiện ra điều gì bất thường, bầu trời trong xanh phía trên thành phố X đột nhiên xuất hiện một tia chớp màu tím kỳ lạ. Gần như ngay lập tức, trận pháp triệu hồi mà Diệp Trường Sinh còn chưa kịp phá bỏ ở trung tâm, bỗng vang lên một tiếng vo ve rất nhỏ. Máu trước đó bị mắt trận hấp thu như thể có sinh mệnh, từ từ lan tỏa ra khắp bốn phía, đều đặn thấm đẫm từng đường vẽ bằng máu trên phù trận.
Ngay sau đó, một luồng sáng đỏ rực chói mắt bùng nổ, chỉ nghe “Phanh!” một tiếng vang lớn, một bóng đen khổng lồ từ trần nhà thấp tè trống rỗng giáng mạnh xuống đất!
Âm thanh chấn động dữ dội đến mức tưởng như cả căn nhà đều rung lắc nhẹ. Diệp Trường Sinh, vốn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh trên giường, lập tức bị dọa cho giật nảy người bật dậy.
Hắn chân trần đứng trên nền nhà, theo phản xạ nắm chặt viên ngọc trong tay, âm thầm cảm nhận một lượt khắp phòng. Sau khi chắc chắn không còn vật gì không sạch sẽ xuất hiện nữa, thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng đôi chút.
Cẩn thận bước ra trước cửa, hắn dán tai nghe động tĩnh bên ngoài phòng khách. Nếu không phải là ma quỷ… thì tiếng động lớn ban nãy là gì?
Nghe một lúc mà không thấy động tĩnh gì khác, hắn vừa định mở cửa điều tra, tay vừa chạm vào then cửa thì bỗng nhiên nhớ ra: trận pháp triệu hồi mình vẽ lúc trước vẫn chưa kịp xóa bỏ! Hắn hơi lùi lại nửa bước, khuôn mặt thanh tú thoáng hiện nét nghi hoặc.
Chẳng lẽ... thực sự thành công rồi sao?!
Hạ Cửu Trọng biết rõ mình mệnh lớn, nhưng cho dù là thế, hắn cũng chưa từng nghĩ tới sau khi độ kiếp bằng cách kỳ quái này, bản thân lại còn có thể giữ được hình hồn không tan biến. Cảm giác đau đớn như bị lăng trì vốn bao trùm khắp thân thể  khoảnh khắc này dường như cũng chẳng còn là gì nữa. Hắn bật cười khẽ, gần như vui vẻ cảm nhận sự tồn tại rõ ràng của bản thân mình.
Nằm trên sàn thở dốc nửa phút, khi gom góp được chút sức lực, Hạ Cửu Trọng chậm rãi vịn vào tường đứng dậy, bắt đầu đánh giá nơi mình đang ở.
Đây là một căn nhà rất nhỏ, còn chật hơn cả nơi hắn từng ở tại Vạn Kiếm Tông. Mà nhỏ thôi chưa tính, bên trong lại chất đầy đủ thứ đồ đạc linh tinh. Ngoài không gian ngay dưới chân hắn ra thì chỗ nào cũng chật chội tới mức khiến hắn thấy… chỉ cần bước vài bước thôi cũng lao lực.
Chưa kể… đống đồ này là gì? Pháp khí kiểu mới?
Hạ Cửu Trọng cảm thấy căn nhà này rất kỳ lạ. Nhưng kỳ lạ hơn cả là hắn không cảm nhận được một chút linh lực dao động nào.

Từng hoành hành khắp cửu châu Ma giới, tự nhận mình là Ma Tôn hiểu biết sâu rộng, lúc này Hạ Cửu Trọng đưa mắt nhìn đống đồ điện tử hỗn độn gần đó, đặc biệt là cái “tủ lạnh” lạ lùng kia đầy cảnh giác.

Hắn giơ tay đánh nát cánh cửa trước mặt ra, và người đứng sau đó chính là Diệp Trường Sinh còn đang sững sờ trong tư thế định mở cửa. Hạ Cửu Trọng nheo mắt lại, vẻ mặt hiện lên nét kinh ngạc hiếm thấy:
“Phàm nhân?”
Diệp Trường Sinh sững sờ cúi xuống nhìn cánh cửa gỗ đào dưới chân thứ hắn đã chọn kỹ càng, mua loại tốt nhất, đặt trong miếu ở nơi khói hương vượng nhất để thờ cúng đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi mới làm cửa trấn tà…
“……”
Hạ Cửu Trọng lại đánh giá thêm lần nữa, xác nhận rằng thiếu niên trước mặt hoàn toàn không có một chút khí tức tu sĩ nào. Cảm giác kỳ lạ đã âm ỉ trong lòng hắn trước đó, lúc này càng rõ ràng hơn.
Dù là ở Cửu Châu hay Ma giới, vẫn còn tồn tại những phàm nhân không thể tu tiên hay tu ma. Nhưng những người như vậy lẽ ra chỉ sống ở các vùng thế tục được tu sĩ che chở. Ma giới và thế tục luôn tồn tại kết giới ngăn cách sâu dày, cho dù hắn có rơi xuống từ Thông Thiên Nhai thì cũng không thể nào bị… dịch chuyển đến thế tục dưới Cửu Châu được chứ?!

Hắn nửa cụp mắt, nhìn Diệp Trường Sinh, giọng trầm thấp mang theo sát khí mơ hồ:
"Đây là đâu?"
Diệp Trường Sinh còn chưa hoàn hồn sau tin dữ và mất mát, hoàn toàn chẳng buồn nhìn Hạ Cửu Trọng lấy một cái. Chỉ run rẩy duỗi tay chỉ vào cánh cửa gỗ đào đã vỡ tan tành dưới đất, vẻ mặt đầy bi thương lên án:
"Anh làm hỏng cửa nhà tôi rồi."

Hạ Cửu Trọng từ sau khi bước vào ma đạo, gần như chưa từng gặp ai có thể ngang nhiên đối mặt với hắn mà vẫn không sợ hãi như vậy. Đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, giọng lạnh lẽo đáng sợ:
"Lần sau… không chỉ là cái cửa."
Giọng nói đó lạnh như băng khiến Diệp Trường Sinh lạnh cả sống lưng. Hắn rùng mình, cánh tay nổi đầy da gà, trong lòng thầm cảm thán thời đại này đúng là đảo lộn:
Rõ ràng là kẻ phá hoại, vậy mà nói chuyện còn hung hăng hơn cả người bị hại.
"Bản tôn hỏi lại một lần."
Hạ Cửu Trọng lại lên tiếng, lần này giọng nói tràn đầy sát ý và sự thiếu kiên nhẫn:
"Đây là nơi nào?"
"Trái đất. Trung Quốc. Thành phố X."
Diệp Trường Sinh thở dài một hơi, hơi híp mắt lại, cuối cùng vừa cười vừa không cười trả lời:
"Nhà tôi."
Người đàn ông trước mặt hắn đầy máu me, sắc mặt khó coi, lại rất cao gần 1m9, đứng trong căn phòng trần thấp càng khiến hắn trông như một người khổng lồ. Trên người mặc một bộ trường bào đen không hợp thời, dù đã hơi rách nát, nhưng nhìn qua cũng thấy được chất liệu không hề tầm thường.
Trên người hắn mùi máu tanh cực nặng không chỉ là máu tươi bên ngoài, mà còn như tỏa ra từ trong xương cốt. Cảm giác áp bức mạnh mẽ đến mức gần như khiến người khác muốn quỳ rạp xuống.
Không thể phủ nhận, dung mạo người này cực kỳ tuấn mỹ, khí chất cao ngạo lạnh lùng đủ để khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa run sợ. Hàng lông mày sắc bén kéo dài đến tận tóc mai, đôi mắt đỏ sậm hiếm thấy, giữa trán còn có một ấn ký hình ngọn lửa chỉ cần chạm mắt một lần, như thể linh hồn cũng bị hắn hút đi mất.
Dù nhìn từ góc độ nào, đây rõ ràng là kiểu nam nhân đủ để khiến cả người đồng giới phải ngước nhìn ngưỡng mộ.
Diệp Trường Sinh cũng không tiếc lời tán thưởng Hạ Cửu Trọng có điều, đây chính là thứ mà hắn đã triệu hồi ra sao? Trong sách ghi rõ là... manh sủng cơ mà?

Hắn nhíu mày đau khổ, lại đánh giá Ma Tôn trước mặt người mà còn đáng sợ hơn cả đám quỷ quái kia gấp ba lần trong đầu hiện ra một loạt dấu chấm hỏi:
Manh sủng…???

***********
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trường Sinh: Manh? Sủng?? Miêu miêu miêu??? 
Hạ Cửu Trọng: Ha hả. (Cười lạnh)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play