Sau khi hài tử chào đời, Thẩm Liễu ngồi cữ thật sự vô cùng thoải mái, chẳng khác gì tiểu tổ tông, giơ tay là có người đỡ, há miệng là có người đút cơm.
Có mẹ chồng cùng bảo muội trông nom đứa nhỏ, hắn chỉ cần ăn no, ngủ kỹ là được. Nhưng Cố Quân Xuyên vẫn cứ canh giữ bên người, không chịu rời nửa bước, chuyên tâm chăm sóc hắn, chẳng khác gì hầu hạ.
Nam nhân mà bỏ việc ở nhà hầu hạ người ở cữ, chuyện này thật sự là xưa nay hiếm thấy.
Thời tiết dần trở nên oi bức, dưới gốc cây đa đầu thôn bắt đầu tụ họp rất nhiều bà thím, cô bác, người nhiều miệng cũng nhiều, chuyện gì cũng đem ra bàn tán
“Một ca nhi mà được cung phụng như tổ tông thế kia, chẳng phải là phát rồ rồi sao!”
“Cố gia lạnh lẽo bao nhiêu năm như vậy, giờ mới có tin vui, nào giống mấy nhà kia, cưới hỏi đã bao năm mà còn chưa có gì.”
“Ai nha, Trương bà tử, lời này của ngươi là có ý gì hả!” Một bà thím dùng quạt hương bồ vỗ bồm bộp hai cái, hừ lạnh một tiếng, “Không phải ngươi cũng nhận trứng gà đỏ nhà Cố gia à? Giờ nói lời như vậy, chẳng phải hai mặt sao!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play