“Không cần đến mức vậy đâu, lát nữa đệ tự ngồi xe bò về là được rồi.” Lục Tu Viễn cảm thấy anh trai có hơi làm quá, hơn nữa nhìn dáng vẻ tên quản đốc kia, xin nghỉ chắc chắn chẳng dễ gì.
Người làm cùng nhóm với anh hắn vừa lấy cơm về, đưa cho Lục Tu Võ hai cái bánh bột ngô thô, nghe nói định đưa Lục Tu Viễn về nhà thì kinh ngạc nói:  
“Đại Võ, huynh tính xin quản đốc nghỉ chiều nay để về nhà à? Huynh điên rồi hả? Hôm nay mà không kéo xong đống đá kia, thì tụi mình khỏi ngủ luôn!”
Lục Tu Võ trầm mặc lời người kia nói cũng đúng.
“Quản đốc hận không thể coi tụi mình như trâu ngựa mà xài, sao có thể để huynh nghỉ? Hơn nữa đệ đệ huynh lớn tướng rồi, chẳng lẽ không tự mình về nhà được? Đến lúc bị đuổi việc thì chẳng đáng.”
Suy nghĩ một hồi, Lục Tu Võ vẫn thấy nên đưa em trai về nhà thì hơn. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều tiền như vậy, mà sức khỏe em hắn thì lại yếu, không yên tâm để đệ đệ mang theo từng đó bạc về một mình.
Người cùng nhóm không biết chuyện, thấy khuyên mãi không được, thì bực mình trợn mắt, tiện tay ngồi phệt xuống đất, ôm lấy bánh bột ngô bắt đầu gặm. Hắn nhìn cái gói giấy dầu trong ngực Lục Tu Võ, lòng đầy ghen tị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play