Bên tai là tiếng mưa phùn tí tách tí tách không ngừng ngoài cửa sổ. Tầm mắt có thể nhìn thấy chỉ là căn phòng nhỏ tối tăm, tường nhà ẩm thấp, đâu đâu cũng thấy vết nước thấm loang. Trong phòng có chút mùi mốc, xen lẫn với mùi thuốc nam quen thuộc, như thể đã lâu rồi không được mở cửa sổ hay phơi nắng.
Lục Tu Viễn nằm trên giường, dù trên người đắp chăn bông dày nhưng vẫn cảm thấy ẩm lạnh, không thể nào ngăn được hơi lạnh len vào tận xương cốt. Họng của hắn khô rát đến mức như bốc khói, bụng đói cồn cào như đã nhiều ngày chưa được ăn gì, vị chua xót như đang gặm nhấm thành ruột, từng cơn từng cơn đau rát lan ra.
Hắn ôm bụng đói nhìn chằm chằm lên mái nhà xa lạ, thẫn thờ, trong đầu tràn về những ký ức xa lạ khiến hắn không khỏi bắt đầu nghi ngờ cuộc đời mình.
Hắn vốn là một bác sĩ ngoại khoa bình thường ở thời hiện đại, chỉ vì dạo gần đây phải mổ cấp cứu cho quá nhiều bệnh nhân, hai ngày liền không được nghỉ ngơi tử tế. Sau khi cứu được bệnh nhân cuối cùng bị vỡ gan lách, vì quá mệt, hắn không chịu nổi mà ngủ gục luôn trên sàn phòng mổ. Không ngờ chỉ một giấc ngủ đó, khi tỉnh lại thì ý thức đã nhập vào thân xác của một thiếu niên lang thang ở một triều đại xa lạ.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với người chủ cũ trong ký ức, chính hắn cũng không nhịn được thở dài một tiếng: đúng là số phận trêu ngươi.
Nhưng tất cả những chuyện đó giờ đã là quá khứ. Hiện tại đang đói rét là hắn – Lục Tu Viễn. Hắn cuộn mình trong chăn, phát hiện càng nằm càng lạnh nên dứt khoát ngồi dậy. Kết quả vì cơ thể quá yếu, vừa ngồi dậy liền ngã ngược trở lại giường, choáng đến mức trước mắt toàn sao bay, thở cũng khó, suýt nữa thì ngất lần nữa.
Trong cơn mơ màng, hắn nghe bên tai có tiếng trẻ con hốt hoảng kêu lên. Sau đó, hắn thấy một cái đầu nhỏ tóc tai rối bù thò lại gần. Ngược sáng, hắn nheo mắt cố phân biệt, nhận ra đó là Tiểu Liên – con gái của anh cả nguyên chủ, một đứa nhóc cả ngày chạy nhảy lung tung trong nhà, nghịch ngợm không để yên phút nào.
“Tiểu thúc! Người tỉnh rồi?! Thật sự tỉnh rồi sao??” Tiểu Liên ghé sát mặt vào, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào mặt hắn không chớp.
Lục Tu Viễn há miệng thở, muốn nói mình cần nước, nhưng cổ họng khô khốc chẳng phát ra nổi tiếng nào. Hắn đành duỗi tay chỉ vào miệng mình.
Tiểu Liên nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thúc, chú muốn uống nước phải không? Để con đi lấy cho chú ~”
Tiểu Liên đứng dậy, bưng một chén nước trên bàn đưa cho hắn. Thấy Lục Tu Viễn uống xong, lúc này nó mới phản ứng lại chuyện vừa xảy ra, liền phấn khích đến mức dậm chân, rồi lao vèo một cái mở cửa chạy vụt ra ngoài.
“Nãi! Nương! Tiểu thúc tỉnh rồi! Tiểu thúc thật sự tỉnh rồi!”
Một chén nước ấm trôi xuống bụng, cổ họng khô rát cũng dịu đi không ít. Tiểu Liên chạy vội đi mà không đóng cửa, bên ngoài mưa như trút nước, một cơn gió lạnh mang theo mùi bùn đất ẩm ướt thốc vào phòng, hơi lạnh ùa đến khiến hắn không nhịn được rùng mình. Họng ngứa, hắn liền ho khan dữ dội.
Hắn ho đến xé ruột xé gan, mặt đỏ bừng như sắp nổ tung, giống như muốn ho cả phổi ra ngoài. Cái chén trong tay cũng vì thế mà rơi xuống giường, lăn vài vòng. Hắn cố vươn tay bám lấy mép giường, gắng sức xoay người để bớt bị kích thích ho.
Lục Tu Viễn ho một hồi, cuối cùng cũng đỡ hơn. Lúc này, hai người phụ nữ hối hả chạy vào. Chưa kịp để hắn phản ứng, người phụ nữ lớn tuổi hơn đã lao đến bên giường hắn, nước mắt lập tức trào ra.
“Tổ tiên phù hộ! Con ta đáng thương cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Người phụ nữ đó là mẫu thân ruột của nguyên chủ –Trương mẫu, vợ của ông Trương Nguyên Vinh. Tóc bà đã hai phần bạc, giờ đang gục bên mép giường khóc nức nở. Mấy ngày lo lắng mệt mỏi khiến khóe mắt bà thêm nhiều nếp nhăn, cả người gầy yếu tiều tụy. Người phụ nữ trẻ hơn đứng sau là chị dâu của hắn. Cô đặt rổ thuốc xuống, đóng cửa lại, đứng bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Lục Tu Viễn cảm thấy không yên. Hắn đưa tay ra, lau nước mắt cho bà Trương, an ủi: “Nương, con không sao, con đỡ nhiều rồi.”
Thật ra nguyên chủ chỉ là xui xẻo mà gặp chuyện. Ai ngờ chỉ vì lên núi hái ít thuốc, trên đường về lại vô tình rơi vào bẫy thú của thợ săn. Gặp đúng lúc mưa thu giữa trưa đổ xuống, hắn bị xối cho một trận lạnh thấu tim. Đến khi có người phát hiện và cứu lên, thì ý thức hắn đã không còn tỉnh táo.
Hiện tại hắn đang ở một thế giới tên là Khánh Quốc – một triều đại không hề được ghi lại trong lịch sử. Nguyên chủ cũng tên là Lục Tu Viễn, vừa mới tròn 17 tuổi, quê ở thôn Kim Sơn, huyện Bình An – một vùng hẻo lánh phía Bắc.
Từ nhỏ hắn đã thông minh, lén đến trường trong thôn nghe lén vài buổi, vậy mà về nhà có thể nhớ rành rọt những điều thầy giảng. Người nhà họ Lục thấy đứa trẻ thông minh như vậy, liền quyết tâm dù phải bán hết nồi niêu xoong chảo cũng phải cho hắn ăn học đàng hoàng.
Cứ thế học suốt mười năm. Hắn cũng không phụ lòng mong mỏi của mọi người, năm ngoái đỗ tú tài. Với một nơi nghèo nàn hẻo lánh như thôn này, đỗ được tú tài ở tuổi đó là một niềm vinh dự to lớn, hơn nữa còn là người đầu tiên trong thôn làm được điều đó! Người trong thôn thì mừng rỡ không kể xiết, còn nhà họ Lục thì gom góp mọi thứ có thể, mong Lục Tu Viễn tiếp tục thi cử, sau này làm quan lớn!
Nhưng bi kịch cũng từ đó mà bắt đầu. Cha hắn – Lục Đại Phú, sau khi gặt xong vụ mùa liền đi làm thuê cho người ta. Không may trượt chân từ nơi cao ngã xuống, gãy chân phải, nội tạng cũng bị tổn thương và lệch vị trí – thương tích rất nặng. Người quản lý chỗ làm biết chuyện, đưa hai lượng bạc rồi lặng lẽ biến mất sau khi đưa cha hắn về nhà.
Nhà họ vốn đã chẳng có gì đáng giá, giờ lại phải bán hết mọi thứ trong nhà để lo chữa trị cho cha. Nhờ đó mới tạm thời giữ được tính mạng, nhưng cái chân phải nếu không được chữa tử tế thì sau này e rằng đứng còn khó, chứ đừng nói đến việc xuống ruộng làm đồng. Với một gia đình nông dân mà nói, đó chẳng khác nào một đòn chí mạng.