Anh cả của hắn – Lục Tu Võ – hiện đang ở lại trên trấn, mỗi ngày từ sáng sớm đã phải vác bao cát làm khuân vác thuê. Số tiền kiếm được đều đem đi mua thuốc bổ cho cha dưỡng sức. Nhưng những loại thuốc đó quá đắt, số tiền ít ỏi của hắn chẳng khác gì muối bỏ biển.

Nguyên chủ thấy hoàn cảnh nhà như vậy, nghĩ đến trước kia mình từng chép sách ở thư quán, có xem qua một ít kiến thức về dược liệu, liền sáng sớm vác giỏ lên núi hái thuốc. Trước khi đi, bà Trương còn dặn dò hắn cố gắng về sớm, vì trưa có thể sẽ mưa.

Ai ngờ lúc xuống núi, không chú ý nên rơi vào bẫy thú của thợ săn. Hắn bị kẹt trong hố bẫy hẹp, xung quanh là vách đất trơn bóng cao khoảng ba mét. Nguyên chủ thử bò lên vài lần, nhưng mỗi lần chỉ mới đến nửa chừng đã bị trượt xuống.

Không lâu sau, trời lại đổ mưa to. Cơn mưa thu lạnh buốt khiến vách bẫy càng thêm trơn, đồng thời cuốn đi nhiệt độ trên người hắn. Chỉ trong chốc lát, môi hắn đã tím ngắt, cả người run lẩy bẩy.

Lần cuối cùng ngã xuống đáy hố, nguyên chủ đã không còn sức để đứng dậy. Nhớ đến phụ mẫu đang chờ ở nhà, hắn ôm giỏ mà bật khóc, tuyệt vọng chờ cái chết đến gần…

Và thế là Lục Tu Viễn của thời hiện đại đã đến thế giới này.

“Nhị Lang! Con thật sự không sao chứ? Nếu thấy không khỏe chỗ nào thì nhất định phải nói với ta, đừng lo chuyện tiền bạc.” Trương mẫu đưa tay sờ trán hắn, thấy nhiệt độ đã hạ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nương, con không sao đâu, nghỉ một lát là đỡ rồi. Nhưng mà cha thì sao rồi ạ? Có đỡ hơn chút nào không?” Lục Tu Viễn cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu trong bụng để hỏi.

Trước khi nguyên chủ lên núi, cha hắn đã nhiều lần mê man. Đến lúc tỉnh lại, phát hiện chân phải bị gãy nặng, nghĩ đến sau này có lành lại cũng chỉ là một người tàn tật kéo theo cả nhà khốn đốn. Ông gần như mất hết ý chí sống, tinh thần sa sút trầm trọng. Bản thân Lục Tu Viễn đã chiếm thân xác người ta, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.

“Cha con giờ cũng đỡ nhiều rồi, chân cũng bớt sưng. Trước đó sợ ông lo, nên không nói chuyện của con cho ông biết. Gặp mặt nhớ đừng lỡ miệng nhé.” Trương mẫu thấy hắn còn tỉnh táo, liền nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy, ra hiệu cho con dâu bưng thuốc lại đây, rồi chính tay dùng muỗng khuấy đều, thổi vài cái, chuẩn bị đút cho hắn uống.

Lục Tu Viễn trong lòng vốn đã là người trưởng thành, nào nỡ để người lớn phải chăm sóc như vậy. Hắn vội vàng đưa tay nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch. Thuốc hơi nóng khiến dạ dày hắn cũng dễ chịu hơn so với trước đó.

Trương mẫu thấy hắn như vậy thì hoàn toàn yên tâm, nói: “Rảnh thì bảo thầy thuốc Hứa kê thêm một thang thuốc như vầy nữa, uống vào là khỏe thôi.”

“Nương, con khỏe rồi, sau này không cần mua thuốc nữa đâu.” Lục Tu Viễn nghĩ đến hoàn cảnh gia đình hiện tại, vẫn nên giảm bớt những khoản chi không cần thiết thì hơn.

“Con lần này thật làm ta sợ muốn chết, ráng uống thêm vài lần nữa để bồi bổ. May mà thầy thuốc Hứa tốt bụng, tiền thuốc không lấy bao nhiêu mà hiệu quả lại hơn cả thuốc của thầy Hoàng.” Dừng lại một lát, bà Trương dặn thêm: “Chờ con khỏe hẳn, lúc lên trấn nhớ ghé Bình An Đường cảm ơn thầy thuốc Hứa đàng hoàng.”

Lục Tu Viễn gật đầu, tỏ ý đã biết.

Chén thuốc ban nãy đối với Lục Tu Viễn không hề xa lạ, đó chính là Ma Hoàng thang – bài thuốc thường dùng trong Đông y hiện đại, trị cảm lạnh do nhiễm phong hàn. Các vị thuốc khá đơn giản, giá cũng không quá đắt. Nhưng giờ hắn đã tỉnh lại, cũng không cần uống thêm nữa để tiết kiệm tiền.

Huống chi, nhà họ bây giờ đã nghèo đến mức chẳng còn gì đáng giá.

“Thật sự không cần mua thêm thuốc nữa đâu nương, để dành tiền chữa chân cho cha thì hơn. Nương cũng không cần chăm con nữa, ráng dành thời gian trò chuyện với cha nhiều hơn.” Lục Tu Viễn nói.

Nhìn vẻ mặt hắn, cuối cùng bà Trương cũng thấy yên lòng, trên mặt nở nụ cười, đưa ngón tay chọc nhẹ vào trán hắn: “Tỉnh lại đã nghĩ đến cha con rồi, nương mới tới đây có bao lâu đâu.”

Lục Tu Viễn cũng cười theo. Thật ra do cơ thể hắn hiện tại quá yếu, dù có ký ức của nguyên chủ thì hắn vẫn không thể gắng sức trò chuyện với mọi người được. Nếu lỡ để lộ điều gì thì rất phiền. Nhưng khi nhìn thấy cổ tay trái của Trương mẫu, nụ cười trên môi hắn bỗng khựng lại trong chốc lát.

Hắn nhớ rõ cổ tay trái của nương vốn đeo một chiếc vòng bạc. Đó là của hồi môn của bà, cũng là món trang sức duy nhất và quý giá nhất mà bà có. Ngày thường bà luôn rất quý trọng, rảnh rỗi lại ngồi trong sân phơi nắng, lấy vải mềm lau cho nó sáng bóng như mới.

Trước khi nguyên chủ lên núi, bà còn vẫy tay dặn hắn đi đường cẩn thận, dưới ánh mặt trời, chiếc vòng bạc lấp lánh ánh sáng. Đó là hình ảnh chói sáng nhất trong ký ức của nguyên chủ về mẹ. Mà bây giờ chiếc vòng đó đã không còn nữa. Nhìn cổ tay trống trơn của Trương mẫu, cùng với mái tóc đã điểm bạc ở hai bên thái dương, trong lòng Lục Tu Viễn không khỏi chua xót.

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ hay không, cảm giác áy náy nặng trĩu khiến hắn thấy nghẹn ngào khó thở. Nhưng giờ hắn đã dùng thân xác của Lục Tu Viễn, tất nhiên phải thay người này chăm sóc tốt cho người nhà. Nghĩ đến tình hình kinh tế hiện tại, việc gấp rút nhất là mau chóng hồi phục sức khỏe, sau đó cố gắng kiếm tiền. Những gì nên có, về sau nhất định sẽ có lại.

Lục Tu Viễn đang mải suy nghĩ kế hoạch sau này thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Liên với gương mặt tròn trịa đáng yêu, chạy lon ton vào phòng.

“Nãi, nương, cơm cho tiểu thúc con đã hâm nóng xong rồi, còn nóng lắm, hai người tự mang vào nha, con giờ phải ra giúp gia gia!” Nói xong lại nhanh chóng chạy vụt ra ngoài.

Trong trí nhớ, Tiểu Liên là cô bé suốt ngày chạy nhảy lung tung, thích chơi đùa khắp nơi, sao bây giờ lại siêng năng như vậy? Lục Tu Viễn cảm thấy có gì đó không bình thường. Nương hắn cũng lộ vẻ ngạc nhiên, vội quay sang nói với chị dâu hắn:

“Tú Lan à, Tiểu Liên còn nhỏ, đứng lên còn chưa với tới mặt bếp, lần sau con nhớ dặn nó là nhà mình giờ chưa cần nó giúp nhóm lửa đâu, quá nguy hiểm.”

Chị dâu hắn – Tú Lan – cũng không ngờ con gái lại thay đổi nhiều như vậy, lúng túng xoa tay, nói: “mẫu thân, con bé từ nhỏ đã nhạy cảm, chắc mấy hôm nay nghe nhiều chuyện bàn tán của mấy người trong xóm nên mới như vậy. Con ra bếp xem một chút, tối nay sẽ nói chuyện với nó.”

Nghe vậy, Trương mẫu thở dài: “Thôi, để ta ra bếp cho. Con ở lại dỗ dành con bé, chắc là bị dọa sợ rồi. Nhà mình tuy nghèo, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm ra mấy chuyện như vậy.”

“Dạ.” Chị dâu đáp lời, nhặt cái chén dưới đất lên, rồi hai người cùng đóng cửa đi ra ngoài.

Chuyện “hoa sự” của nguyên chủ hắn cũng không biết rõ lắm, chỉ nhớ là con gái của tam thẩm bên cạnh, vì muốn lo tiền cưới vợ cho anh trai nên bị bán vào nhà giàu làm người hầu. Sau đó được chủ nhà để mắt tới, nên thỉnh thoảng có thể mang ít bạc vụn và trái cây thừa về phụ giúp gia đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play